Dạ Đàm xoay người nhảy từ trên đỉnh màn trướng xuống dưới, nói: “Loại hiện tượng như mưa sao băng này, thích hợp cho những người có tình cùng nắm tay nhau xem. Ngươi nghĩ mà xem, ngồi dưới bầu trời đêm, rạng rỡ ánh sao, có thả cái đầu heo vào thì cũng là đầu heo phong hoa tuyết nguyệt, đúng không? Huống chi bản công chúa là kiểu quốc sắc thiên hương như vậy? Bản công chúa ở Thiên giới lại không có tình nhân gì cả, sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, dẫn dụ ong bướm đâu.”
Nàng ngáp một cái, lại hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Huyền Thương quân còn có thể nói gì? Chính mình hoài nghi một phần thân thế của nàng, lẻn vào điều tra khuê phòng của nàng á? Sao mà được chứ, điều quan trọng là thứ trong tay áo, trộm y phục trên người của nữ nhân gia thì phải giải thích làm sao? Nàng đã mở miệng ra hỏi chính là không bỏ qua cho người ta, nếu bị nàng phát hiện, mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không hết.
Hắn nói: “Ta……”
Hắn vốn luôn quang minh chính đại, đột nhiên vẻ mặt trốn tránh, đương nhiên là có gì đó kỳ quái. Dạ Đàm là ai, tiểu nhân đúng chứ!
“Hừ……” Nàng vội kiểm tra phòng mình, “Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi không phải tới phòng ta làm kẻ trộm đó chứ?!”
Huyền Thương quân thực sự là không còn đường lui, đành nói: “Sao nào? Bản quân…… đặc biệt đến mời công chúa cùng đi ngắm mưa sao băng.”
Dạ Đàm sao có thể dễ dàng bị lừa qua mặt như vậy? Nàng lập tức kiểm tra xem mình có bị mất thứ gì hay không.
Huyền Thương quân thực sự sợ hãi, với tính cách của nàng, nếu phát hiện ra y phục trên người đã bị động chạm vào…… Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn vội bước lên phía trước dẫn đường, nói: “Mưa sao băng ở Thiên giới, so với nhân gian tráng lệ hơn nhiều. Bản quân biết có một đốm sao nhỏ, rất thích hợp để ngắm, đi thôi.”
Dạ Đàm lòng đầy hoài nghi, lại bị hắn lôi đi, một đường rời khỏi Thiên Ba viện.
Nếu nói là ngắm sao, vậy cứ tìm một nơi thích hợp đi.
Huyền Thương quân triệu bảo kiếm ra, dẫn theo Dạ Đàm ngự kiếm mà đi. Lúc bảo kiếm bay lên cao, tầm nhìn kéo dài vô tận, những chấm nhỏ lập loè lưu chuyển, trải dài thành biển sáng mênh mông. Giống như cảm thấy được linh hồn của những vì sao đang tới gần, vô số vì sao toả sáng đáp lại. Chấm sáng bay phập phềnh, quanh quẩn ở bên người hắn. Dạ Đàm đứng ở phía sau Huyền Thương quân, gió táp phần phật, thổi mấy sợi tóc màu xám khói bay bay, và như muốn hoà tan góc áo trắng như tuyết của hắn. Giống như ở giữa trời sao hoang uế này, hắn là ngạo tuyết lăng sương, cũng là gió xuân ấm áp.
Thực sự mà nói, tình cảnh như vậy, cho dù là thả đầu heo, cũng có thể thành phong hoa tuyết nguyệt. Hừ. Dạ Đàm túm chặt y bào, nơi đây không biết cách Thiên giới có xa lắm không, nhưng gió quả thực là rét lạnh hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy lạnh, nói: “Thiếu Điển Hữu Cầm, chỗ này sao một Thần tộc cũng không có vậy?”
Huyền Thương quân không có hứng thú nói chuyện phiếm, thực ra nàng nói không sai, nắm tay ngắm sao, vốn là chuyện người có tình nên làm. Mà hắn và nàng lại không phải. Hắn thản nhiên nói: “Trời đất bao la, Thần Ma Tứ giới chẳng qua cũng chỉ là hạt muối bỏ biển. Những nơi này, nhân khẩu (dân số) Thần tộc rất thưa thớt, vẫn chưa đặt chân tới.”
Dạ Đàm ồ một tiếng. Gió lạnh thấu xương, mũi nàng ngứa ngáy. Nàng giơ tay nặn nặn, rốt cuộc nhịn không được, la to: “Thiếu Điển Hữu Cầm.”
Huyền Thương quân nghe thấy liền quay đầu lại: “Cái……” Hắn vừa mới thốt ra một chữ, Dạ Đàm trong nháy mắt ngay lúc hắn quay đầu lại, hắt xì một cái văng sao đầy mặt hắn.
Huyền Thương quân trời sinh tính ưa sạch sẽ, trên mặt lúc này toàn là chấm nước bọt li ti, vẻ mặt thậm chí so với mưa sao băng còn ngoạn mục hơn.
Dạ Đàm xoa xoa mũi, nói: “Nhìn cái gì, ta cũng không phải cố ý mà!” Huyền Thương quân nâng tay áo lau mặt một phen, vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào. Dạ Đàm cuối cùng cũng có chút chột dạ, nói: “Được rồi được rồi, cùng lắm thì ta lau cho ngươi.”
Dứt lời, nàng liếc mắt một cái liền thấy chiếc “khăn gấm” màu đỏ tươi trong tay áo Huyền Thương quân. Nàng tiện tay lấy ra, thực sự lau mặt cho Huyền Thương quân. Nhưng lau một hồi, liền cảm giác có gì đó sai sai.
“Ủa?” Nàng vừa định xem xét, Huyền Thương quân đã tái cả mặt, chặn ngang đoạt lấy, vo tròn ở trong tay, mạnh xoay người sang chỗ khác.
Dạ Đàm ra vẻ nghi ngờ: “Này, con người ngươi, thật đúng là cổ cổ quái quái đó.”
Huyền Thương quân lần này dù nàng có nói cái gì cũng không quay đầu lại.
Hai người một kiếm, không biết giữa dòng chảy của ngân hà hành tẩu bao lâu. Trong thời gian đó Dạ Đàm có gọi hắn vài lần, nhưng sự đáp lại của Huyền Thương quân đều chỉ có một: “Câm mồm.”
Một đốm sao rơi càng lúc càng gần, Huyền Thương quân rốt cuộc cũng cứng nhắc mà lên tiếng: “Tới rồi.” Phía sau không có đáp lại, Huyền Thương quân xiết chặt chiếc “khăn gấm” bằng tơ lụa mềm mại, nói: “Có thể xuống được rồi.”
Vẫn không có phản ứng, Huyền Thương quân lúc này mới thận trọng quay đầu lại, nhưng mà quay đầu lại nhìn một cái, hắn phát hiện ra —— Dạ Đàm không thể xuống được!!
Cả người nàng đã bị đông thành một tảng băng, trên lông mi thật dài toàn là sương hoa. Lúc này giầy trên chân cùng kiếm đóng băng dính liền, có muốn đập ra cũng chẳng được.