Dùng sức quăng một cái, hai người đều đập đến một bên, Chu Uý Kì khom lưng kéo chăn bao bọc lấy Cố Khuynh Châu, hoàn toàn che lại cơ thể của anh ta.
Động tác của Chu Uý Kì có thể nói là nước chảy mây trôi, ai cũng chưa kịp phản ứng lại, bao gồm cả Cố Khuynh Châu. Chu Uý Kì giống như không phải người bình thường. Anh có tốc độ và sức mạnh đáng sợ của người phi thường.
Cố Khuynh Châu sửng sốt nhìn Chu Uý Kì, ngay lúc anh dùng chăn che anh ta lại, còn có dáng vẻ hung ác lúc bảo vệ mình, Cố Khuynh Châu lại cảm thấy cảm động như bị quỷ thần sai khiến, anh ta cảm động đến sắp khóc ra rồi.
Chu Uý Kì mặc kệ mấy vệ sĩ bò dậy lần nữa, tuỳ ý bọn họ vây quanh anh, anh chỉ bình tĩnh ôm chặt Cố Khuynh Châu bọc chăn vào trong lòng, sau đó dịu dàng an ủi: “Không sao rồi không sao rồi, đừng sợ, có tôi ở đây.”
Cố Khuynh Châu sửng sốt nhìn tên ma quỷ này, trong nháy mắt đó thật sự khóc rồi, rõ ràng là tên ma quỷ này hại anh ta biến thành như vậy, rõ ràng anh mới là đầu sỏ tội ác, nhưng bây giờ anh ta lại vì được bảo vệ ở trong lòng anh mà cảm động, mẹ nó đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Đánh cho tôi.” Lúc này tổng tài XX cũng đã phản ứng lại rồi, tức muốn hộc máu bảo bốn vệ sĩ của ông ta xông lên lần nữa.
“Ngoan ngoãn đợi.” Chu Uý Kì vỗ vỗ Cố Khuynh Châu, ánh mắt lập tức tối sầm lại nhếch lên một ý cười đáng sợ.
Giây tiếp theo, tổng tài XX và Cố Khuynh Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh phát sinh trước mặt, chỉ thấy động tác của Chu Uý Kì vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trong chớp mắt đánh bốn vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đến không bò dậy được, tiếp theo, ánh mắt tàn nhẫn của Chu Uý Kì dừng ở trên người tổng tài XX mập mạp.
Tổng tài XX chân mềm nhũn muốn chạy, ông ta không ngờ rằng hôm nay lại đụng đến tấm sắt, hơn nữa còn là tấm sắt cứng như vậy.
Nhưng ông ta vừa chạy đến mép cửa, “rầm” một tiếng, Chu Uý Kì trực tiếp ném một bình hoa qua, ném đến trên cửa, thuỷ tinh văng khắp nơi, mấy mảnh vỡ còn cứa đến trên khuôn mặt béo phì kia.
Tổng tài XX bị doạ cho lùi lại vài bước, sau đó mông ngã ở trên đất.
Giọng của Chu Uý Kì vang lên ở sau lưng ông ta: “Dám chạy thử xem?”
Chu Uý Kì vừa nói xong đá cho mấy vệ sĩ ngã sấp xuống, sau đó chậm rãi đi qua, khom lưng liền kéo cổ áo sau của tổng tài mập mạp giống như kéo chó qua.
“Dám động vào người của tôi, các người đây là chán sống rồi sao?” Chu Uý Kì lại ngồi về trên giường ôm lấy Cố Khuynh Châu.
Lúc này tổng tài mập mạp đã nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng nhận sai, nhưng Chu Uý Kì không muốn nghe, vốn dĩ lười để ý đến ông ta, quay đầu nhìn Cố Khuynh Châu dịu dàng hỏi: “Anh muốn trừng phạt bọn họ thế nào?”
Cố Khuynh Châu sửng sốt nhìn Chu Uý Kì, giống như hoàn toàn không nhận ra anh, người trước mắt hình như không phải cùng một người với tên thao anh ta đến chết đi sống lại lúc trước, nhưng rõ ràng giống như đúc.
Chu Uý Kì cưng chiều cười cười, sau đó quay đầu biến thành một vẻ mặt âm u: “Trừng phạt thế nào đây?”
Nụ cười của Chu Uý Kì đột nhiên ác liệt, giống như đã nghĩ ra cách: “Nếu ông đã dục cầu bất mãn như thế, vậy thì tôi sẽ giúp ông.”
“Có…có ý gì?”
Chu Uý Kì cười, đột nhiên nhìn mấy vệ sĩ: “Lột quần áo của ông chủ các người ra, nhanh lên, nhân lúc tôi còn nhẫn nại!”
Như này không chỉ khiến năm người khó hiểu, ngay cả Cố Khuynh Châu cũng không biết Chu Uý Kì đây là muốn làm gì.
Tổng tài mập mạp trực tiếp bị lột đến không còn một mảnh vải, quần lót cũng cởi rồi, dáng người mập mạp lập tức khiến người khó chịu, quả thật là không nỡ nhìn thẳng, sau đó Chu Uý Kì có chút hối hận dời ánh mắt đi nói với bốn vệ sĩ: “Ông chủ các người bình thường trả bao nhiêu tiền lương?”