Thư phòng phủ tướng quân thường bị An Trường Khanh chiếm dùng, từ sớm đến chiều hôm.
Tiêu Chỉ Qua vốn cảm thấy mấy ngày nay tinh thần y không tốt, muốn tìm chút chuyện cho y làm, mắt thấy An Trường Khanh càng làm càng tốt, viết ra những quy tắc cho hắn xem qua, có không ít ý tưởng trước đây không ai nhắc tới, còn rất lợi cho dân sinh. Hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tự hào.
Từ chuyện đưa lương thảo, thủ thành đến rất nhiều chuyện sau, hắn sớm biết An Trường Khanh cũng không yếu ớt cần bảo hộ như hắn nghĩ. Thoạt nhìn y tự phụ yếu ớt, kỳ thật dưới làn da mỹ lệ, là một thân xương cốt cứng rắn. Chẳng qua lớp da này quá đẹp, y lại quen trầm mặc, mới luôn khiến người không chú ý tới trân bảo bên dưới.
Tiêu Chỉ Qua là người đầu tiên để ý.
Hắn tư tâm muốn giấu người đi, không cho bất luận ai biết. Nhưng thấy y hứng thú bừng bừng tìm kiếm thư tịch, lại muốn cho tất cả mọi người biết cái giỏi của y.
***
An Trường Khanh mất non nửa tháng mới định xong điều lệ, bây giờ đã vào tháng sáu, y bận rộn một buổi sáng, thu xếp gọn đống điều lệ chi tiết, mới hơi thấp thỏm đi tìm Tiêu Chỉ Qua.
Mấy ngày nay y thường đi quan thự, thủ vệ quan thự đều đã quen biết y, sau khi hành lễ thì tự nhiên cho y đi qua.
Thân Đồ Tư áp giải gần vạn “loạn dân”, ít ngày nữa sẽ đến Nhạn Châu, Tiêu Chỉ Qua đang thương nghị với quan viên để dàn xếp những bá tánh này, tuy nhiều người là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng dễ mắc sai. Nếu muốn an ổn vượt qua đoạn thời gian này, trước tiên phải an bài tốt.
Lúc An Trường Khanh đến, Tiêu Chỉ Qua còn đang nghị sự, y vốn chuẩn bị chờ ở ngoài một lát, lại được trực tiếp mời vào.
Bây giờ trong phòng mới vừa thảo luận xong vấn đề tạm thời an trí bá tánh, vài vị quan văn thấy An Trường Khanh vào, một bên hành lễ, một bên liếc Tiêu Chỉ Qua, không biết hắn có ý tứ gì.
Quan văn không thân cận với võ tướng như Tiêu Chỉ Qua, trong lòng khó tránh khỏi lòng vòng hơn một chút.
Tiêu Chỉ Qua như không phát hiện, tự nhiên mà vẫy tay bảo An Trường Khanh ngồi cạnh hắn, lại nói với những người khác: “Vài ngày trước có thương nghị với các ngươi về điều lệ khai hoang, chính do Vương phi soạn, các vị truyền xem trước một phen.”
Nói xong nhìn về phía An Trường Khanh. An Trường Khanh vốn thấp thỏm bị hắn nhìn chăm chú cũng bình tĩnh lại.
Dù gì y cũng là Bắc Chiến Vương phi, là một thể với Tiêu Chỉ Qua, tại thời điểm này, tất nhiên không thể rụt rè khiến người xem nhẹ, liền nghiêm mặt gật đầu, truyền điều lệ đi.
Một đám quan viên nhìn y, cảm thấy vị Vương phi này và Bắc Chiến Vương bên cạnh có vài phần tương tự.
An Trường Khanh vì định ra những quy tắc này, tìm đọc không ít văn hiến thư tịch, kết hợp ví dụ của tiền nhân từng xem, hơn nữa tự mình nhận xét, viết chừng nửa quyển. Không chỉ bao hàm công việc khai hoang, còn có gieo trồng, dẫn nước tưới tiêu vân vân, y đều viết ra cách giải quyết, vô cùng tường tận.
Quan viên vốn bất mãn cùng nghi ngờ khi y tham dự việc này, sau khi xem xong những điều lệ chi tiết, đều hai mặt nhìn nhau, mặt lộ vẻ hổ thẹn.
Cuốn điều lệ này truyền tới tay Tiêu Chỉ Qua cuối cùng, Tiêu Chỉ Qua đã vụn vặt nhìn qua trước mấy ngày, lúc này vẫn cứ nghiêm túc nhìn lại một lần, sau đó mới trầm giọng nói: “Điều lệ này, chư vị còn muốn bổ sung hoàn thiện chỗ nào?”
Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng quan viên tư lịch dài nhất dẫn đầu nói ra ý kiến của mình, có người đi đầu, mọi người cũng mạnh mẽ đi lên, hoặc bổ sung, hoặc khó hiểu đưa ra nghi ngờ.
Nhưng lần này, biểu tình cùng ngôn ngữ của mọi người đối An Trường Khanh rất tôn kính lẫn tôn sùng.
An Trường Khanh nghe âm thầm vui vẻ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Nghiêm túc mà giải đáp nghi vấn của mọi người, lại cùng mọi người bổ sung chỗ thiếu sót. Một phen thảo luận, khoảng cách cũng kéo gần không ít. So với Bắc Chiến Vương cả ngày đen mặt còn không thích nói chuyện, hiển nhiên nhóm quan văn muốn thân cận Vương phi dễ tính hơn.
Chờ mọi người thảo luận xong, quyết định bản điều lệ cuối cùng, sắc trời đã tối.
Một vị lão đại nhân vô cùng chưa thỏa mãn, lúc gần đi còn lôi kéo An Trường Khanh không chịu thả, tha tha thiết thiết nói: “Khi nào Vương phi lại đến? Chúng ta còn có vài nơi không biết xuống tay thế nào, thảo luận cùng Vương phi một phen, trái lại làm thần có không ít ý tưởng mới.”
An Trường Khanh không biết nên trả lời ra sao, Tiêu Chỉ Qua đã kéo ống tay áo của An Trường Khanh ra khỏi tay lão đại nhân, cứng rắn nói: “Lão đại nhân về nghỉ ngơi trước đi, ngày sau còn cơ hội, không vội một chốc này.”
Lão đại nhân vui tươi hớn hở mà chắp tay về phía hai người rồi mới rời đi.
Không có người ngoài, An Trường Khanh mới thả lỏng người, đáy mắt cất giấu vui mừng nhỏ giọng hỏi Tiêu Chỉ Qua: “Vừa rồi không làm Vương gia mất mặt chứ?”
Tiêu Chỉ Qua nắm tay y, cười nói: “Hôm nay nhờ phúc của Nhạ Nhạ, làm những lão đại nhân đó cho ta một sắc mặt tốt.”
Quan văn đều là xương cứng, Tiêu Chỉ Qua cũng không phải chủ tốt tính, khi ý kiến hai bên không hợp, cãi vã cũng không phải chuyện hiếm lạ. Đương nhiên kết quả cuối cùng thường là Tiêu Chỉ Qua cường thế trấn áp, những quan viên đó không phục cũng phải phục.
Hôm nay An Trường Khanh tới, tuy cũng có ý kiến bất đồng, nhưng tính tình y tốt, có thể thiện ý biện giải phân tích, có bất đồng cũng có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cho nên không khí phòng nghị sự hôm nay hòa thuận chưa từng có.
“Không bằng sau này Nhạ Nhạ thay ta ứng phó đám quan viên đi.” Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, đánh giá: “Giao thiệp với bọn họ, thật sự phí công phí sức, làm người đau đầu.”
Quan viên Nhạn Châu từng bị thanh trừng, không có ngồi không ăn bám. Nhưng dù sao Tiêu Chỉ Qua cũng xuất thân võ tướng, quen dùng nắm đấm nói chuyện. Mà đám quan văn này một câu có thể vòng mười quẹo tám, tự xưng một thân ngạo cốt không sợ quyền thế, có lúc Tiêu Chỉ Qua thấy phiền, nhưng không thể đánh đám quan văn, thật là nghẹn hết sức.
Nếu đổi thành Tề Nguy lải nha lải nhải trước mặt hắn, hắn đã một cước đá bay rồi.
An Trường Khanh nghe mà cười rộ lên: “Nào có khó dây dưa như ngài nói?”
Tiêu Chỉ Qua gật đầu: “Cứ quyết định như vậy đi.”
An Trường Khanh dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu Tiêu Chỉ Qua đang tìm lấy cớ bảo y tham dự vào sự vụ Nhạn Châu, mà y cũng không chán ghét những việc này, bèn không hề xấu hổ, thản nhiên mà đáp ứng.
Thấy y đồng ý, Tiêu Chỉ Qua không xoắn xuýt việc này nữa, trái lại quan tâm thân thể y: “Những ngày này ngày nào ngươi cũng bận rộn, buổi tối lại ngủ ngon. Nhưng ta thấy gầy đi ít rồi.”
Mặt An Trường Khanh vốn nhỏ, cằm hơi nhọn. Gầy ốm một ít, thấy gương mặt không đủ bằng bàn tay.
“Gầy chỗ nào?” An Trường Khanh sờ sờ mặt mình nói: “Mấy ngày nay ta ăn uống cũng tốt, còn nghĩ rằng sẽ béo ra chút đó.”
Tiêu Chỉ Qua vô cùng khẳng định nói: “Chính là gầy, bữa tối hôm nay ăn nhiều vào, bảo phòng bếp hầm canh bổ.”
An Trường Khanh liếc nhìn hắn, thầm nghĩ không biết là ai nên ăn canh bổ đâu. Nhưng y không dám nói ra lời này, bằng không chịu khổ vẫn là mình. Bởi vậy ngoài miệng có lệ mà đáp: “Được, chúng ta cùng uống.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Nguy:???? Ta lại làm sai cái gì?
Túng Túng: Cũng không làm sai gì cả, chỉ là muốn đá ngươi thôi.
Tề Nguy:…… (không dám hé răng)