Lục Tiểu Na bị trách móc nên cố giải thích nhưng rồi bị người nữ nhân đứng bên cạnh cản lại. Long Quân Dao kéo cô nàng đứng ra phía sau lưng mình, rồi đưa mắt nhìn bọn người đầy đố kỵ trước mặt.
Đứng một bên nhìn mấy kẻ cùng phe với nữ chính mới này làm trò thì Long Quân Dao chợt cười khẩy nói:
“Cái gì mà lấy lòng kẻ khác? Em ấy cần phải làm như thế sao? Lục Tiểu Na em ấy chỉ cần lấy lòng tôi là đủ. Còn về ích kỷ với hẹp hòi, nếu thực sự em như thế thì đã không cứu cô ta một mạng. Vì nể mặt em ấy nên tôi mới cho các người theo cùng, cũng như là tha cho ả Tiểu Đồng kia một mạng. Nhưng nếu thực sự em ấy như thế thì cũng là tôi cho em ấy cái quyền đấy, còn mấy người là cái quái gì mà ở đây kêu ca?”
Lời nói của Long Quân Dao vừa dứt, thì Lục Tiểu Na đang trong trạng thái lúng túng và bối rối khi bị người khác trách móc liền trợn mắt không dám tin mà nhìn lên người đang đứng cạnh chính mình.
Gì nữa đây? Cái hắc lang này từ khi biến thành người thì cứ luôn tán tỉnh cô như thế, thật là không biết phải làm sao mà.
Lục Tiểu Na trong tiềm thức suy nghĩ như thế, rồi cô đưa tay lên ôm lấy hai bên gò má của chính mình.
Còn nam chính Trình Ngũ khi nhìn thấy người con gái lạ mặt nhưng vô cùng xinh đẹp này thì cũng khá tò mò muốn biết cô là ai. Thế nhưng, khi mà hắn chỉ vừa trông thấy đôi đồng tử của người đó lóe lên ánh đỏ thì liền nhận ra là ai ngay lập tức.
Đây chẳng phải King hay sao? King chẳng những nói được tiếng người mà bây giờ cũng biến thành người rồi?
Những câu hỏi thắc mắc cứ hiện lên trong đầu của bản thân khiến cho Trình Ngũ không nhịn được mà lên tiếng:
“King? Cô là King?”
Nghe thấy nam chính đang nói chuyện với mình nên Long Quân Dao cũng hờ hững nhìn sang hắn rồi lạnh nhạt đáp lại:
“Long Quân Dao! Đó là tên của tôi! Đừng có mà gọi cái tên ‘King’ chết tiệt ấy nữa. Bằng không…”
Nói chưa dứt câu thì đôi mắt của cô lại ẩn hiện ánh đỏ đầy hoang dã.
Nhóm người luôn đứng bên ngoài khi nghe Trình Ngũ và Long Quân Dao nói đến đây thì bắt đầu bàn tán, và khi đó cũng có người tỏ ra sợ hãi mà tự động lùi ra xa khỏi Long Quân Dao.
Bị dằn mặt như thế nên Trình Ngũ cũng tự biết điều và không dám gọi người ta với cái tên cũ nữa.
“Long Quân Dao, cô thực sự là yêu quái hóa thành?” Bản thân là nam chính giàu có tài hoa hơn người, vậy mà Trình Ngũ hắn bây giờ lại thở ra một câu hết sức ngu xuẩn, nhưng nó lại chính là thắc mắc của tất cả những người đang có mặt tại đây.
“Yêu quái? Đúng vậy! Tôi chính là yêu quái, vậy còn các người là gì? Chẳng phải anh cũng có thể bắn ra lửa đó ư? Bớt hỏi những câu ngu ngốc ấy lại. Nếu anh còn hỏi những câu như này thì đến cả xác sống cũng sẽ biết Trình vương tử là một tên đại ngu ngốc mất.” Long Quân Dao vừa đáp trả vừa nhìn nam chính với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu.
Không được nói nhiều với kẻ ngu, vì nói nhiều với kẻ ngu thì IQ cũng sẽ bị kéo xuống.
Long Quân Dao tự nhủ như thế rồi không quan tâm đến nam chính nữa mà ngang nhiên ôm lấy nữ chính cũ Lục Tiểu Na lên, rồi sau đó liền bế cô nàng đi đến nơi có thể ngồi thoải mái hơn. Còn về nhóm người kia thì cô chẳng thèm để tâm đến nữa là…