Đợi khi đã bình tĩnh hơn một chút, Lê Tranh khó hiểu: “Với tính cách của anh, cho dù thái độ của mẹ em có kiên quyết, anh cũng sẽ không nhắc cái này với em sảu khi mọi chuyện ngã ngũ, tại bây giờ lại thông suốt nói hết với em?”
Phó Thành Lẫm: “Nếu không phải theo đuổi em, anh đã không nhắc đến rồi.”
Anh đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên thành thật với cô không trên đường đến đây.
Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói sự tình ra: “Anh không giải thích rõ, nút thắt trong lòng em không được mở, thế thì anh theo đuổi em sẽ khiến em đau khổ.”
Còn có một nguyên nhân khác, “Thực ra về phía chủ tịch Lê, trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu, cũng sợ có một ngày em biết rồi hận bà ấy. Anh nói ra thì mọi người không còn vướng mắc nữa.”
Lê Tranh giậm chân tại chỗ, cô nhìn trên người Phó Thành Lẫm, anh mang cũng không nhiều.
“Không chuyện gì nữa thì em về đây.”
“Em đợi một chút.” Phó Thành Lẫm đi nhanh vào nhà, lấy hai cái loa mini ở lối vào, thoạt nhìn còn tưởng rằng hai món đồ trang trí hoạt hình.
“Bỏ trong phòng ngủ của em, cái này là anh tìm người đặt làm riêng, âm thanh vòng ba chiều, nhẹ nhàng.”
Lê Tranh thấy trên mỗi chiếc loa mini đều có một vương miện nhỏ, giống như cái vương miện anh vẽ trong lòng bàn tay như đúc.
Phó Thành Lẫm nhét hai cái loa vào trong túi của cô, mỗi bên một cái.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô, “Nợ em một cái ôm hôm ở bãi đậu xe.”
Anh nhanh chóng thả cô ra: “Vào nhanh đi, bên ngoài gió lớn.”
Lê Tranh đi đến cửa phòng cô thuê, vừa tra chìa khóa vào ổ, cô chợt nghiêng mặt, Phó Thành Lẫm đứng trước cửa nhà anh chăm chú nhìn cô.
Cô chậm rãi xoay chìa khóa, “Trước kia anh theo đuổi em, cho em chút cảm động là em liền muốn đáp lời anh, sợ rằng để anh theo đuổi thêm một ngày thì anh sẽ mất kiên nhẫn.”
Bây giờ thì khác rồi, mẹ đã tiếp cho cô sức mạnh.
“Sau này anh thích đi thì cứ đi.”
Cô đẩy cửa đi vào, đóng “rầm” một tiếng.
Lê Tranh dựa trên cánh cửa, hai tay xoa khuôn mặt có hơi lạnh.
Phó Thành Lẫm đang ở nhà bên cạnh.
Lê Tranh cởi áo lông, lấy hai chiếc loa nhỏ ra cẩn thận đặt lên trên bàn máy tính trong phòng ngủ.
Cô xắn tay áo lên, mở một bồn nước ấm trong phòng tắm, nhắm mắt lại ngâm cả mặt vào đó.
Nước ấm ngấm vào mỗi một tế bào.
Mềm mại và sảng khoái.
Qua vài giây, cô ngẩng đầu lên thở, tiếp đó vốc nước lên mặt mình.
Đầu óc nặng nề cũng thoải mái hơn một chút.
Đột nhiên, hai tay nắm chặt thành bồn của cô run lên. Cô xác định không phải ảo giác, tiếng đàn piano quen thuộc vọng đến từ phòng ngủ ở không xa.
Cô chưa tắt hai cái loa nhỏ vừa rồi.
Là bài “Tuyết mùa đông” mà cô cần phải nghe mỗi trước khi ngủ trong khoảng thời gian này. Cô rảo bước vào phòng ngủ, đi đến trước ban công mở cửa sổ ra, cô kiễng mũi chân, thò đầu ra bên ngoài, bên cạnh không có tiếng đàn piano.
Cô như nghĩ ra gì đó đóng cửa sổ lại.
Phó Thành Lẫm trùng tu lại ngôi nhà, trọng điểm chính là tu sửa một căn phòng piano, làm lớp cách âm đặc biệt, như thế cho dù có đàn lúc nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến những hàng xóm khác của tầng này.
Những giọt nước đọng lại trên trán Lê Tranh, vừa rồi cô không lau sạch, làm nước nhỏ xuống dưới, trượt qua mắt cô.
Cô dùng mu bàn tay lau khô, đi đến trước bàn mở máy tính lên.
Bây giờ cô không buồn ngủ, chỉ lắng nghe tiếng đàn, Lê Tranh bắt đầu biên tập video mà cô quay lúc trước, đoạn của bác Úc là cảnh sát giao thông giúp học sinh qua đường vẫn chưa chỉnh sửa xong.
***
Buổi chiều, Tưởng Thành Duật ra khỏi công ty liền đi thẳng đến nhà thuê, mua một đống đồ vặt và trái cây từ siêu thị, tiền mua trái cây còn đắt gấp đôi đồ ăn vặt.
Xe của Phó Thành Lẫm vẫn đang dừng ở bên ngoài.
Tưởng Thành Duật đi qua căn phòng trên tầng ba, gõ cửa bằng cùi chỏ.
Phó Thành Lẫm mở cửa, “Cậu đang làm gì thế?”
“Đến thăm Tranh Tranh, không biết nó ngủ trưa dậy chưa.” Tưởng Thành Duật đặt quà vặt và trái cây lên lối đi hành lang, ra hiệu với Phó Thành Lẫm, “Cậu nhanh đóng cửa đi.”
Hôm nay có lẽ là ngày lạnh nhất mùa đông này.
Cửa hướng về phía Bắc, đón gió Bắc trực diện.
Tưởng Thành Duật lấy một miếng bánh gato nhỏ từ trong đống quà vặt, “Dạo siêu thị thấy tầng đồ ngột đang có hoạt động, tôi mua bánh bao và một ít đồ ngọt cho Tranh Tranh, bánh Mousse này là tặng, nó không thích ăn, xem như chúc mừng sinh nhật cậu.”
Cho dù là hàng tặng miễn phí, nhưng cũng tính là có tấm lòng.
Phó Thành Lẫm nhận lấy, bỏ vào trong tủ lạnh.
Tưởng Thành Duật không xem mình là người ngoài, đi pha cà phê. Ngoại trừ đến để tặng bánh sinh nhật, anh đến đây còn muốn hỏi: “Sáng nay có nhìn thấy Tranh Tranh không?”
“Có.”
“Bây giờ nó vẫn ổn chứ?”
“Chắc thế. Đều nói rõ hết rồi.”
Thế thì tốt.
Trong lòng Tưởng Thành Duật cũng trở nên sáng bừng lên, nhân lúc đang đun cà phê, anh nhắn tin cho cháu gái: [Tỉnh rồi thì nhắn tin cho chú, chú đến thăm cháu, Giang Tiểu Nam không ở nhà chứ?]
Lê Tranh: [Chưa ngủ, cháu đang chỉnh sửa video, ở nhà một mình. Chú qua đi.]
Tưởng Thành Duật không định uống cà phê, “Cho cậu uống đấy, tôi đi thăm Tranh Tranh.”
Tưởng Thành Duật vừa nói mặc áo khoác, xách đồ lên.
Phó Thành Lẫm cũng đi theo đến hành lang, Tưởng Thành Duật quay lại: “Cậu đừng đi theo tôi, kể từ hôm nay trở đi, tôi thật sự không thể giúp cậu nữa được đâu, tôi xem như đã tận tình tận nghĩa với cậu rồi.”
Phó Thành Lẫm không định đi thăm Lê Tranh với anh ấy, anh chỉ đến để đóng cửa mà thôi, “Tự tôi sẽ đi thăm cô ấy.”
Tưởng Thành Duật yên tâm rời đi.
Vừa mới đóng cửa, có cuộc gọi đến điện thoại của Phó Thành Lẫm.
Hướng Thư chúc mừng sinh nhật trước, sau đó cũng bối rối không gì bằng. Vừa rồi Quan Tử Viên gọi điện thoại cho cô, cầu xin cô giúp đỡ.
Dùng hai chữ “cầu xin”.
Cho dù quan hệ giữa cô ta và Quan Tử Viên đã trở thành tình bạn giả trân, nhưng cô cũng đã từng thật tâm với người bạn này, hơn nữa Quan Tử Viên còn nhờ người thân trong nhà tặng cô ta in bìa tạp chí thời trang năm nay.
Nếu như không giúp, trong lòng cô ta cũng không thoải mái.
Phó Thành Lẫm chẳng kiên nhẫn gì cho cam: “Có gì nói nhanh lên.”
Hướng Thư: “Nghe nói thứ hai tuần sau anh hợp tác với khoa học kỹ thuật Đông Hạo.” Phát triển hợp tác và nghiên cứu với khoa học kỹ thuật Đông Hạo với danh nghĩa của Quan Lực Biology.
Hà Hạo Hiên là một trong những cổ đông của khoa học kỹ thuật Đông Hạo, em họ của Hà Dập.
Quan Lực Biology và khoa học kỹ thuật Đông Hạo là đối thủ cạnh tranh. Phó Thành Lẫm đầu tư vào Quan Lực Biology, sau khi trở thành cổ đông kiểm soát, không ngờ lại muốn hợp tác cùng khoa học kỹ thuật Đông Hạo.
Quan Tử Viên chắc chắn không làm.
Nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật Đông Hạo không phải mỗi Quan Tử Viên nói là xong.
Phó Thành Lẫm: “Có liên quan gì đến em? Em lo nghĩ nhiều quá rồi.”
Hướng Thư: “Còn chẳng phải ban đầu em giới thiệu Quan Tử Viên hợp tác với anh sao, bây giờ chuyện thành ra như vậy, em bị kẹp ở giữa cũng khó xử lắm chứ. Anh tưởng em ăn no rửng mỡ muốn ôm chuyện này à?”
“Em nói với Quan Tử Viên, trước đó tôi đã nói rõ ràng với cô ấy, làm ăn là làm ăn, đừng nói cái gì tình người, chỗ tôi tình người không đáng một xu.” Phó Thành Lẫm mặc áo khoác, cầm chìa khóa xuống lầu.
Anh đi thẳng đến chỗ đỗ xe, lấy hành lý của mình, những thứ khác không cầm đến, tối nay tạm thời ngủ ở đây. “Về sau đừng gọi điện thoại cho tôi vì chuyện làm ăn nữa.”
Hướng Thư tranh thủ thêm lần nữa: “Nghe ý của Quan Tử Viên, thật ra việc anh hợp tác với khoa học kỹ thuật Đông Hạo chẳng kiếm được chút tiền nào, giống như gửi ngân hàng vô thời hạn vậy, nó không phù hợp với bản chất người làm ăn như anh.”
Cô ta biết, lần hợp tác này là vì Hà Dập, còn thực sự là vì Lê Tranh.
Nếu đã là vì ân huệ, thì có hợp tác hay không đều không quan trọng nữa.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của GR.
“Cuộc làm ăn không kiếm được lợi nhuận, lần này anh cho em chút thể diện được không? Đừng hợp tác với khoa học kỹ thuật Đông Hạo đó nữa.”
“Hướng Thư, em nghĩ em là ai?”
Sắc mặt Hướng Thư cứng đờ.
Giọng nói của Phó Thành Lẫm xen lẫn với gió rét vô hình truyền sang đầu dây bên kia: “Tôi đã từng nói, những chuyện đưa tay giúp đỡ bạn bè tôi không bao giờ chối từ, nhưng đừng được đằng chân lân đằng đầu. Dương Lân, em vẫn nhớ chứ?”
Hướng Thư có chút ấn tượng, là nguyên lão* của GR, ban đầu lập nghiệp cùng Phó Thành Lẫm, sau đó vì tham lam, ăn cây táo rào cây sung khiến cho GR chịu tổn thất nặng nề.
*元老 – người sáng lập, có địa vị và chức vị cao.
Nhưng Phó Thành Lẫm không so đo với Dương Lân, nể tình anh ta có công lao, anh xóa bỏ toàn bộ.
Lần cuối nghe được tin tức của Dương Lân là bốn năm tháng trước, Hà Dập đã đưa tin về án trọng tài lao động giữa Dương Lẫn và GR, Dương Lân lại tổn hại đến lợi ích của GR một lần nữa.
Bây giờ Dương Lân và GR đường ai nấy đi, và cũng hoàn toàn tan vỡ với Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm tiếp tục nói về Dương Lân: “Khi GR ở trong thời điểm khó khăn nhất, anh ta không rời bỏ mà đi, anh ghi nhớ phần ân tình này, nhưng người không thể quá tham lam.”
Hướng Thư cảm thấy trong lời của anh có hàm ý, bên tai là tiếng gió ù ù của đầu dây bên kia.
Bên ngoài gió lớn, thổi bay vạt áo trước, Phó Thành Lẫm giữ lấy áo, cài cúc áo chỉ bằng một tay.
Anh nói: “Ban đầu em đầu tư tất cả tiền kiếm được vào GR, và còn giới thiệu GR cho bạn bè người thân, tin tưởng tôi và đội ngũ của tôi vô điều kiện, tôi vẫn luôn ghi nhớ ân tình này. Lúc GR gặp khó khăn nhất, tất cả những người đã giúp tôi, tôi cảm kích đến tận hôm nay, Tưởng Thành Duật cũng nhận ân tình của em, vì thế lúc đó đã khiến cho Tranh Tranh chịu ấm ức.”
Hướng Thư đột nhiên thở dài.
Phó Thành Lẫm gài hết tất cả cúc áo bằng một tay, “Đôi lúc ân tình đó không phải trả là có thể trả hết. Những năm này, không cần em yêu cầu, chỉ cần có cơ hội, tôi đều giành lấy cho em. Biết em không dễ dàng gì trong cái giới đó, tôi cũng nghiêm túc đối đãi với công việc của em và những người bạn của chúng ta, vì thế giúp được tôi sẽ tận lực giúp. Còn em bây giờ quản có hơi rộng rồi đấy, những lời đã nói với em đều như gió thoảng mây trôi.”
Hướng Thu bứt đầu tóc ngắn của mình, đau đến nỗi cô ta nheo cả mắt.
“Tôi vẫn nói câu đó, tôi cảm kích những người đã giúp đỡ tôi đến tận bây giờ, nhưng không có nghĩa không có giới hạn. Nên giúp tôi sẽ giúp, không nên thì có là ai xin cũng vô dụng.”
Anh đặc biệt dừng lại một lát, “Nhắc lại lần nữa, sau này, những chuyện đó của em nên đi tìm bố mẹ em đi.”
Trước khi gác máy, Phó Thành Lẫm lại nói thêm một câu: “Em có biết bây giờ em đã biến thành cái dạng gì rồi không? Người đại diện đó của em nên đổi đi rồi. Nếu không sớm muộn gì em cũng bị hủy trong tay cô ta.”
Cất điện thoại vào túi, Phó Thành Lẫm mở cốp xe, bên trong có hai chiếc vali, anh xách một cái xuống, đó là cái thường chuẩn bị dùng cho khi đi công tác.
Đi ngang qua bồn hoa, tiếng kêu “Meo meo meo” truyền đến, kêu gào không ngừng, lộ ra vẻ lo lắng bất an.
Phó Thành Lẫm bỏ vali xuống, đến chỗ ổ mèo xem, bên trong chỉ có một chú mèo.
“Meo, meo.”
Chú mèo đó trong bụi cây, bị kẹt giữa cành cây và giá trèo của chú mèo, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Phó Thành Lẫm mất rất nhiều sức, kéo cành cây ra, cố gắng đẩy cột chống của giá leo trèo cho mèo, để có một khe hở cho chú mèo thoát ra.
“Xoẹt” một tiếng, chú mèo xông ra ngoài.
Anh đột ngột đứng dậy, cúc áo của áo khoác đã bị rơi mất.
Cúc áo rơi trên bãi cỏ, anh xoa xoa dấu vết bị cành cây cứa đến nỗi trắng bệch, nhặt cúc lên cho vào túi.
Cúc bị rơi là cúc nằm ở giữa, nhìn vô cùng rõ ràng.
Về đến nhà, Phó Thành Lẫm liền mở vali ra, bên trong đều là vật dụng hàng ngày, không có áo khoác.
Anh gọi điện thoại cho tài xế, bấm số rồi gọi.
Bên cạnh, Tưởng Thành Duật dọn dẹp xong tủ lạnh cho nhà cháu gái, bỏ tất cả đồ ăn vặt và trái cây vào đó, những thứ gần hết hạn sử dụng ăn chưa hết, anh đều cầm ra bọc lại, đem về nhà tự mình ăn.
Mấy tháng nay, lần nào anh đến cũng đều làm những việc như vậy.
Làm xong, Tưởng Thành Duật gọt một đĩa hoa quả cho cháu gái, ghép lại thành chữ “Haha” và còn dùng sốt cà chua để viết dấu chấm than.
Lê Tranh ngẩng đầu, “Chú vẫn chưa đi ư?”
Tưởng Thành Duật: “…Đúng thế, chú lên đưa chút đồ ăn nhẹ.”
Anh ấy ngồi bên cạnh cô, nhìn màn hình máy tính của cháu gái, “Ngày nào cháu cũng chỉnh sửa video, ngồi là đến vài tiếng, không thấy chán sao?”
Lê Tranh lắc đầu, “Chú yêu là bản thân cháu không cảm thấy đã mấy tiếng trôi qua.” Cảm giác thời gian còn chẳng đủ dùng, cô không có thời gian để nói chuyện phiếm.
Trong phòng ngoại trừ giường ra thì chỉ có mấy cái máy tính.
Lần này nhiều hơn lần trước một thứ, trên máy tính có hai chiếc loa nhỏ, Tưởng Thành Duật giang tay ra muốn lấy, “Chú đừng đụng bừa, ảnh hưởng đến cháu.”
Tưởng Thành Duật gượng gạo thu tay về, sợ ở đây làm cô phân tâm, “Trái cây đặt ở đây, cháu nhớ ăn, chú về nhà thăm ông, báo cáo cho ông trạng thái hôm nay của cháu thế nào.”
Lê Tranh chẳng ngẩng đầu mà chỉ vẫy tay trong không trung.
Đóng cửa lại.
Chưa đến một phút tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lê Tranh xoa đầu, cô tưởng rằng là chú quên đồ, chạy ra mở cửa, “Đến đây đến đây.” Kết quả người trong lỗ mắt mèo lại là Phó Thành Lẫm.
“Tranh Tranh? Là anh.”
“Em không mù.”
Lê Tranh mở hé cửa, người cô chắn ở khe hở cửa, “Có chuyện gì?”
Phó Thành Lẫm làm đệm trước, sợ cô từ chối giúp đỡ, “Hôm nay là sinh nhật theo dương lịch của anh.”
Lê Tranh rất khảng khái: “Sếp Phó, chúc mừng sinh nhật. Chỉ mỗi chuyện này thôi sao? Em còn đang bận, chú em đến mà em còn chưa rảnh để nói chuyện với chú ấy.”
Phó Thành Lẫm chỉ vào áo ngoài, “Cúc áo rơi rồi.” Anh nói nhiều như vậy, cốt là để cô giúp khâu lại, cô khéo tay, đến cà vạt hoa hồng còn biết thắt, chắc cái này không vấn đề gì.
Ánh mắt của Lê Tranh chuyển từ ao của anh lên đến trên mặt anh, “Xuống lầu, đi về phía trước 100m, rẽ trái, trên đường cửa tiệm đồ ăn sáng, ngôi nhà thứ năm, rất nhỏ, chuyên sửa quần áo, sửa dây kéo, lên lai quần, còn có khâu cúc áo, tay nghề rất tốt.”
Phó Thành Lẫm: “…”