Gần đây có một bệnh viện, Thẩm Ngật Tây chở cô đến đó.
Chỗ sảnh cấp cứu mới vừa tiếp nhận một người bị tai nạn giao thông, bác sĩ với y tá hét bảo mọi người nhường đường, cáng giường lăn qua đại sảnh, lưu lại đất đầy máu.
Tai nạn xe cộ, bệnh viện, cáng cứu thương.
Trong lòng Thẩm Ngật Tây với Lộ Vô Khả hiểu rõ mà không nói ra, lâm vào trầm mặc.
Hai người từ lúc lên xe chưa từng nói một câu, Thẩm Ngật Tây không nhìn cô, đến bàn chẩn đoán điền hai tờ khai.
Một tờ xử lí miệng vết thương, một tờ là va chạm phần đầu.
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, không nói gì.
Điền xong Thẩm Ngật Tây cầm kia tờ khai đi đăng ký, ba hàng trước cửa sổ đều dài, anh chọn hàng ngắn nhất.
Hàng này không lâu, rất nhanh đến phiên Thẩm Ngật Tây, rốt cuộc anh cũng nói với cô một câu: “CMND.”
Lộ Vô Khả để CMND lên quầy.
Đầu ngón tay Thẩm Ngật kéo chứng minh thư lại đây, liếc thấy trên đó có vết máu, anh nhíu mày, rồi sau đó quét mắt nhìn tay cô.
Áo lông trắng của Lộ Vô Khả ở chỗ bụng bị tay cô cọ tới, trên đó hơi đo đỏ.
Thẩm Ngật Tây đưa hai tờ khai với chứng minh lên, bắt lấy cổ tay cô.
Lộ Vô Khả biết lúc này tốt nhất là nên câm miệng, không nên nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây cầm góc áo hung hăng lau cọ máu trên tay cô.
Động tác không hề ôn nhu, không lau sạch, ngược lại cọ đỏ da thịt non mịn.
Hình như anh rất khó chịu, ẩn nhẫn cắn chặt răng, hất tay cô ra.
Lộ Vô Khả bị anh làm đau, cũng không hé răng.
Lấy số xong Thẩm Ngật Tây đi đến Ngoại khoa, hai người hai khoa khác nhau, Lộ Vô Khả đi qua một hướng khác.
Thẩm Ngật Tây nhướng mắt, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, lạnh mặt rời đi.
Phòng Lộ Vô Khả không nhiều người lắm, mới vừa tới đã kêu đến số cô rồi.
Nữ bác sĩ dò xem xét vết thương trên trán cô, hơi sưng đỏ.
Rách da nhỏ, chảy ít máu.
“Có cảm thấy ý thức không rõ ràng không?”
“Không có.”
Bác sĩ rửa sạch miệng vết thương, mùi cồn rất nồng: “Hiện tại thì sao, có thấy choáng váng buồn nôn không?”
Lộ Vô Khả lắc đầu.
Bác sĩ lại hỏi cô vài vấn đề, Lộ Vô Khả trả lời từng cái.
Cuối cùng sau khi giúp cô rửa sạch miệng vết thương xong, bác sĩ dán một băng keo cá nhân lên đó.
“Không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da một chút,” bác sĩ ngồi vào trước gõ gõ bàn phím, “Về nhà sau khi máu ngừng nhớ chườm lạnh, kê cho cô ít thuốc mỡ, về nhớ bôi lên.”
Lộ Vô Khả ừ một tiếng.
Khám xong Lộ Vô Khả đi ra, đến cửa sổ lấy thuốc lấy thuốc xong đi đến khoa Ngoại.
Trên hành lang ngoài phòng khám không thấy Thẩm Ngật Tây, chắc là đã vào.
Băng ghế đã kín người ngồi, Lộ Vô Khả đi đến cạnh cửa, dựa lưng vào tường.
Cửa phòng khám không đóng, tiếng nói chuyện bên trong truyền ra rõ ràng.
Bác sĩ đang giúp Thẩm Ngật Tây lấy mảnh thủy tinh trong thịt ra, hỏi anh sao lại bị vậy, vụn thủy tinh cắm vào quá sâu.
Thẩm Ngật Tây lời ít ý nhiều đáp, nói đánh nhau.
Bác sĩ hỏi anh hiện tại có đau không.
Miệng Thẩm Ngật Tây vẫn cà lơ phất phơ, cười: “Đã tiêm thuốc tê vào rồi, ngài hỏi câu này có thấy hơi muộn không vậy?”
Lộ Vô Khả không đi, bác sĩ sát trùng miệng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó, dụng cụ va vào khay sắt vang loảng xoảng, cuối cùng là tiếng quần áo sột soạt, anh bôi thuốc xong rồi.
Lộ Vô Khả nghe bác sĩ dặn trong ba ngày đừng để vết thương dính nước.
Thẩm Ngật Tây đi ra nhìn thấy một màn như vậy.
Lộ Vô Khả ngồi xổm ven tường, ôm chân.
Ánh sáng bên người tối sầm lại, Lộ Vô Khả nâng đầu.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt, nhìn cô.
Khuôn mặt cô thật sự chi lớn bằng bàn tay, trắng nộn, giống quả vải mới được lột vỏ.
Băng dính màu nâu vàng dán trên trán cô phá lệ chói mắt.
Chống lại ánh mắt gợn sóng của anh không hề sợ hãi.
Lộ Vô Khả biết anh đang tức giận, bởi vì chuyện hôm nay.
Cô mở mắt, đứng dậy, đi đến chỗ cầu thang.
Ở tầng hai, không cần đi thang máy.
Tay Thẩm Ngật Tây cắm túi nhìn cô bóng dáng một hồi lâu, mới nhấc chân đi theo.
Tới cuối hành lang, Lộ Vô Khả đẩy cửa cầu thang ra, gió theo cửa sổ thổi vào, quấn lên cổ chân cô.
Phía sau người nọ cũng vào, ánh sáng ở cầu thang tối hơn phân nửa, cửa khép lại.
Lộ Vô Khả nghe được tiếng cùm cụp rất nhỏ, bàn tay dính máu của cô nắm chặt quai túi, đi xuống lầu.
Một giây, hai giây.
Chân còn chưa dẫm lên bậc thang, bỗng nhiên bả vai cô bị bắt lấy áp lên tường.
Dưới chân cô không đứng vững, chật vật đụng vào tường phía sau.
Thẩm Ngật Tây ra sức rất lớn, cơ hồ muốn đem bả vai yếu ớt kia bóp nát.
Trên xương mắt phải của anh vẫn còn vết sẹo đó, gương mặt người đàn ông lại phá lệ đẹp trai hơn.
Anh giữa mày nhíu lại, mí mắt áp ra nếp gấp thâm thúy, ánh mắt lộ ra sắp phát hỏa.
Lộ Vô Khả không hé răng.
Cầu thang chỉ có hai người họ, tiếng hít thở gần trong gang tấc.
Bây giờ Thẩm Ngật Tây bắt đầu tính sổ: “Một người đàn ông trưởng thành, vậy mà dám tùy tiện vào nhà phải không?”
Lộ Vô Khả mạnh miệng: “Người nọ không đổi khóa, tôi vừa mở liền vào được.”
Cho dù là thế này, Thẩm Ngật Tây vẫn giận dữ như cũ: “Vậy em thấy hắn ta sao không chạy? Giống như nhà có trộm, ăn trộm vào nhà em là con gái sao lại không trốn? Định đánh bừa với hắn?”
Ngữ khí anh không tốt.
“Tôi nói là vạn nhất, vạn nhất hôm nay xảy ra chút sai lầm, em không thoát ra được, em có nghĩ tới hậu quả là gì không?”
Lộ Vô Khả không nói gì, chuyện này đúng là cô đuối lý.
“Nếu thật sự không thể thoát được, em định làm như thế nào?”
Lộ Vô Khả không hề nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: “Trên bàn hắn có dao.”
Cô sẽ giết hắn, hoặc là chính mình.
Những lời này không biết chọc tới chỗ nào của Thẩm Ngật Tây.
Từ trước đến nay cô đều không vì sau này mà suy ngẫm lại.
Anh cười tự giễu: “Lộ Vô Khả, nhiều năm như vậy, em đúng là không thay đổi một chút nào.”
Anh buông cô ra, xoay người rời đi.