Dương Liên Đình cẩn thận nghĩ đến đây, ra một thân mồ hôi lạnh.
Khi ấy mình mặc kệ tất thảy, chỉ mong Đông Phương Bất Bại và Bảo Nhi bình an, không nhờ chính mình chịu kiềm chế của nhục thể, mà lại bộc phát tinh thần lực cấp A là chuyện nguy hiểm đến mức nào. Giống như một cao thủ kiếm thuật đột nhiên biến thành đứa trẻ 3 tuổi, rõ ràng trong người có kiếm thuật tuyệt đỉnh, nhưng cả người còn chưa cao bằng thanh kiếm, chịu ảnh hưởng của cơ thể nên tất nhiên không thể phát ra năng lực tương xứng, ngược lại còn rất có thể tự hại mình hại người.
“Len, cảm ơn ngươi. Vừa rồi ta không nên nổi giận với ngươi.” Dương Liên Đình thành khẩn nhận lỗi.
Len đáp: “Không sao. Ta hiểu được. Ngươi hiện tại tâm tình dao động là bình thường, hơn nữa còn là dấu hiệu tốt. Hy vọng sau khi ngươi quay lại thế giới của chúng ta vẫn có thể bảo trì trạng thái này.”
Dương Liên Đình cười khổ, hiện tại cũng hết cách.
Hắn nhìn quần áo trên người mình vẫn là trang phục ngày ấy hắn mặc trên Hắc Mộc Nhai, lại thấy băng động này quá rét lạnh, nhưng mình lại không thấy lạnh cho lắm, hỏi: “Ngươi khống chế nhiệt độ ở đây?”
Len gật đầu: “Phải. Lần trước Yam có kiến nghị, ta đã điều chỉnh lại. Hiện tại khoảng 1200 độ vũ trụ(**).”
Dương Liên Đình thở dài: “Thì ra lần trước ngươi đi công tác là tìm Yam, cũng từng đưa hắn đến đây rồi.”
“Ừm. Tình huống của các ngươi không khác nhiều lắm, bất quá ta cũng không làm y như với hắn. Vì nhục thể của các ngươi đã qua cực hạn, lâm vào trạng thái giả chết, nên ta đành đưa các ngươi đến một nơi có băng vĩnh cửu để bảo trì thân thể, đợi tinh thần lực của các ngươi từ từ khôi phục, nên mới chọn đến đây. May là hiện tại còn có bắc cực. Qua sáu ngàn ba trăm năm nữa thì ngay cả một khối băng cũng tìm không ra nữa rồi.”
Dương Liên Đình thử động tay chân, cảm giác mình đã khôi phục được kha khá, tay chân bắt đầu có cảm giác, có thể chậm rãi hành động được rồi. Hắn vội hỏi: “Bây giờ phải về như thế nào? Ta đi lâu như vậy, Đông Phương không có tin tức gì của ta nhất định sẽ lo lắng lắm. Tình hình y thế nào?”
Len lắc đầu đáp: “Ta không ở trụ sở, giáo sư có thể thay ta kiểm tra tình hình của các ngươi, nhưng không có cách nào để liên hệ lại với chung ta được, cho nên…” Len than thở, làm ra một động tác lực bất tòng tâm.
Dương Liên Đình khẩn trương: “Thế bây giờ còn chờ gì nữa? Ngươi mau mang ta quay về Hắc Mộc Nhai, ta muốn đi tìm Đông Phương và Bảo Nhi. Đông Phương… Y hiện tại đã có bầu hơn tám tháng rồi. Nghe nói sinh đôi dễ sinh sớm, ta không ở bên y, y…y…”
Dương Liên Đình nghĩ đến đây mặt cắt không còn giọt máu. Cơ thể Đông Phương Bất Bại vốn là nam, không có tử cung và xương chậu như nữ, sinh nở không giống người thường. Lần trước khi sinh Bảo nhi, nếu không phải mình kịp thời trở lại bên cạnh y thì một mình y căn bản không thể nào sinh nổi, chỉ sợ y đã sớm dùng dao rạch bụng lấy hài tử ra rồi.
Mà lần này… lần này… Mình đã đáp ứng lần này nhất định ở bên cạnh y. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Dương Liên Đình mặt lúc xanh lúc trắng, gấp đến nỗi trán nổi gân xanh.
Len cũng hiểu chuyện nặng nhẹ cấp bách, nói: “Ngươi đừng lo lắng quá, ta mặc dù không thể kiểm soát trạng thái của y, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận trạng thái tinh thần lực của y. Tinh thần lực của y vẫn rất ổn định, hai thai nhi trong bụng tinh thần lực mặc dù yếu ớt nhưng không có dị thường gì.” Nói đến đây hắn đột nhiên mỉm cười: “Còn có cả tin tốt. Con gái Dương Bảo Nhi của ngươi tinh thần lực gần đây tăng mạnh, qua mấy ngày nữa ta có thể liên hệ tinh thần được với bé rồi.”
Dương Liên Đình nghe vậy, yên tâm hơn một chút. Hắn không đợi được, nói: “Thế là tốt. Chúng ta mau lên đường thôi.”
Len đáp: “Đừng vội. Tinh thần lực của ta ở đây vẫn chịu hạn chế nhiều, không thể sử dụng vô hạn, nên chỉ có thể dùng cho ngươi dịch chuyển không gian một lần. Nhưng tinh thần lực của ngươi vẫn còn yếu, không chịu nổi rét lạnh của bắc cực. Cũng may ngươi đã tỉnh, ta có thể giúp ngươi tự tăng cao tinh thần lực. Chúng ta đại khái cần thời gian 3 ngày để tu chỉnh lại, đến khi tinh thần lực của ngươi khôi phục đến trình độ nhất định, có thể chống lạnh chúng ta mới rời khỏi băng động này.”
Dương Liên Đình nhẹ nói cũng hết cách rồi, đành thúc giục Len mau giúp mình khôi phục tinh thần lực.
Hai người ở lại băng động ba ngày, Dương Liên Đình cuối cùng cũng tốt lên, có thể tự khống chế năng lực. Mà cũng vì nhục thể này của hắn khoẻ mạnh, nội lực cũng không tồi, đủ để hắn vượt qua cả Bắc cực.
Len bắt đầu dịch chuyển không gian, chậm rãi hướng về phương nam. Mang theo một người nên cũng ảnh hưởng đến tốc độ. Bởi vậy khi bọn hắn rời khỏi Bắc Cực, Mông Cổ, cuối cùng đi đến bên trong Đại Minh thì đã là chuyện của mười ngày sau.
Dương Liên Đình kích động. Nhưng khi tiến vào một thôn nhỏ ở phía bắc chuyện đầu tiên hắn làm là đi tìm mua một cái mũ mạng che mặt ném cho Len.
“Mau đội vào.”
Len khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”
Trước đó vài ngày bọn hắn đều di chuyển ở chỗ không người nơi cực bắc, kể cả lúc đi qua Mông Cổ cũng chọn chỗ thảo nguyên không người để dừng chân. Nhưng Đại Minh dân cư đông đúc, đã tiến vào thì khó mà che dấu hành tung. Mà khuôn mặt Len đặc biệt như vậy, chẳng phải giống như đang viết trên trán là ‘đến đây đến đây, phiền phức đến đây’ sao?
Dương Liên Đình sao lại để phiền phức mò tới. Nếu bây giờ hắn có một cái bao, cũng muốn bao chặt Len từ đầu đến chân lại.
“Đừng hỏi nhiều, ngươi cứ nghe lời ta đi.”
Len không vui nói: “Ta biết ngươi ngại lộ mặt ta. Nhưng trước khi đến ta đã hạ dung mạo xấu đi 50% rồi.”
Dương Liên Đình tức giận nói: “Sao hạ ít thế? Ngươi phải hạ 70%… à phải 90% mới được.”
Len khó hiểu: “Sao yêu cầu cao thế? Lần trước ta đi chỗ Yam, rõ ràng chỉ hạ có 30% hắn cũng chẳng nói gì.”
Dương Liên Đình đơ. Khó trách lão bà nhà Yam, cái gì mà quốc vương kia lại muốn phái thiếp thân thị vệ đi ám sát Len. Chườn cái bản mặt như thế ra trước mặt lão bà mà người ta không hoảng mới lạ, đây chẳng phải tự tìm đường chết hay sao.
Đồng thời Dương Liên Đình cũng vì độ ‘ngu ngơ’ của Yam mà cứng họng. Sao lại ‘ngây thơ trong sáng’ ngần này, sinh ra trong thế gia tinh hoa chính trị mà vẫn có thể ngốc đến thế được. Khó trách hắn muốn lấy một quốc vương giỏi về mưu đồ tính toán như vậy, ít nhiều gì sau này cũng có thể giúp hắn một tay đây.
Nhưng Dương Liên Đình cũng chẳng có tâm tình đi quản chuyện này. Len sau khi che kín không để người ta nhìn ra một tấc, thì được Dương Liên Đình kéo đi.
Hôm nay bọn hắn tới một tiểu trấn tương đối phồn hoa ở phương Bắc. Nhục thể của Dương Liên Đình không thể không ăn không uống, nên bọn hắn phải tìm một tửu lâu, nhìn qua cũng không tệ, khách rất đông.
Dương Liên Đình đi vào liền thấy một người giang hồ diện mạo hung ác lưng đeo đao đang ngồi quay lưng lại nhìn. Đại hán này liếc qua người bọn hắn, thấy bọn hắn mặc trang phục như thương nhân, mặc dù người che mặt có chút quỷ dị, nhưng không có gì bất thường, liền xoay người vào trong uống rượu tiếp.
Dương Liên Đình và Len tìm một bàn trong góc ngồi xuống, tuỳ ý gọi hai món ăn cùng một bát mì, cũng không bắt mắt.
Trên người hắn vẫn còn chút đồ vật có giá trị, cả đoạn đường cũng tiêu chưa được là bao. Hơn nữa hắn và Len không ngừng chân, Len lại không cần ăn uống, nên hắn chỉ cần tự ăn no năm phần cho mình là đủ.
Một bát mì nóng hổi dọn lên. Dương Liên Đình không đợi được ăn vội. Len cũng ra vẻ gắp mấy miếng thức ăn.
Hắn đang ăn hăng say, đột nhiên nghe được một câu nói của đại hán ngồi bên cạnh. Dương Liên Đình giật mình, phun một sợi mì ra.
Đại hán kia reo lên: “Các ngươi không biết à? Đông Phương Bất Bại của Nhật Nguyệt Thần Giáo tái xuất giáng hồ rồi!”