Xem đi xem lại, tấm bằng quả là thứ vô dụng trong sự việc lần này, Hải Lý cùng Triết Dương cũng đập cho vỡ, mang bụng hả dạ đi về lớp.
Đi trên hành lang, học sinh các lớp nháo nhào chạy ra chạy vào đùa giỡn. Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi vẫn bình thản hướng về lớp học, cô vô tư khoát tay anh, không hề hối hận về những việc vừa làm.
“Ông xã, em làm như vậy rất đúng phải không?”
Mỗi bước chân không ngừng tiến về phía trước, Kiến Nhất chậm rãi xoay đầu nhìn Vu Yên Nhi bên cạnh.
“Em nói xem?”
Vu Yên Nhi thong thả nhìn thẳng về hướng trước mặt, lòng đầy kiêu hãnh ngẩng cao đầu: “Đương nhiên là đúng, kẻ ham tiền bỏ mặc học sinh như ông ta, chưa bị đánh đã may lắm rồi”
Tính tình này của Vu Yên Nhi sớm muộn gì cũng gây ra chuyện lớn, Kiến Nhất lên tiếng cảnh báo trước: “Em còn động thủ, anh sẽ lập tức cho em về Úc”
“Hừ…” Vu Yên Nhi giận dỗi ra mặt, không đánh thì không đánh, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì ngoài kiểm soát, cô vẫn sẽ lén lút ra tay. Không thể xử kẻ có tội trong minh bạch, thì cô sẽ dùng thủ đoạn trong bóng tối.
Tuy đắc tội với hiệu phó nhưng Vu Yên Nhi không hề bị thầy cô làm khó dễ trong học tập, điểm kiểm tra phát ra vừa đúng năng lực. Người khác nghĩ cô có Kiến Nhất, điểm chắc chắn sẽ nằm trong top đầu, nhưng cô chỉ nằm trong top giữa trong lớp. Điều đó với cô hay Kiến Nhất đều rất bình thường, cô không thích học, anh không ép, mọi thứ dừng ở mức vừa đủ.
Về thành tích, Kiến Nhất luôn dẫn đầu, hầu như năm học nào cũng vậy, nhưng làm gì trên đời này có người không học mà vẫn giỏi? Kiến Nhất trời sinh thông minh mà vẫn đắm chìm trong những quyển sách khô cằn khó hiểu. Những gì anh có hiện tại, tất cả đều nhờ thời gian và công sức mà anh đã bỏ ra.
Nếu trong lớp Kiến Nhất đứng thứ nhất, Lý Nhược luôn bám sát vị trí thứ hai. Ngoài đời không thể ở bên nhau, Lý Nhược cố gắng học hành để tên cô ta nằm cạnh tên Kiến Nhất trong phiếu điểm của lớp.
Dù tên Lý Nhược nằm dưới cạnh tên Kiến Nhất trong bảng điểm, thì tên người nằm cạnh tên anh trong giấy kết hôn cũng không phải cô ta.
Từ Tuấn Vỹ vẫn an tọa trong top năm của lớp, Mạc Nhiên Nhiên tương đương Vu Yên Nhi, riêng Hải Lý thành tích bị sụt xuống không kiểm soát, cô ở vị trí thứ mười đếm từ dưới lên.
Thấy Hải Lý bất mãn chính bản thân, Vu Yên Nhi vỗ vai Hải Lý một cái thật mạnh giúp Hải Lý lấy tinh thần lại, cô tỏ ra thông thái nói: “Không sao, đâu phải ai sinh ra cũng phải giỏi, tại cậu chưa đủ may mắn. Nhìn mình đi, mỗi tối Kiến Nhất kèm học, mình vẫn đâu có giỏi được”
Hai mắt Hải Lý đột nhiên sáng bừng, đột nhiên nắm chặt hai tay Vu Yên Nhi, bày ra vẻ mặt khẩn khiết: “Mình học chung có được không?”
Vu Yên Nhi ngơ người một lúc, cô quay xuống nói với Kiến Nhất, mang theo ý trêu ghẹo: “Ông xã, Hải Lý muốn làm học trò, không biết ý thầy Kiến thế nào?”
Sắc mặt Kiến Nhất không đổi nhìn Vu Yên Nhi rồi nhìn Hải Lý ngồi phía trên chắp tay cầu xin với vẻ mặt vô cùng khổ sở, anh gật đầu đồng ý: “Được”
“Thật à? Cám ơn cậu Kiến Nhất” Hải Lý mừng rỡ đứng bật dậy, biểu cảm biết ơn Kiến Nhất khôn xiết.