Ây da, thật là đói! Vì sao không cung cấp bữa sáng! Nơi này đúng là vô nhân đạo!
Lúc buổi sáng tương đối nhiều người trong đại sảnh, mỗi phân đội đứng vòng thành một vòng tròn riêng, tiếng bàn luận xôn xao ở trong đại sảnh truyền ra.
Minh Thù xuống không sớm cũng không muộn, đội viên của Đế Quốc Mỹ Thực đã xuống khá nhiều, Tiểu Sửu và Đề Nha đang phía sau cô.
Minh Thù đứng trước một màn hình, bắt đầu đánh chữ. Tiểu Sửu qua xem thử… ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.
Nếu người chơi có vấn đề gì có thể gõ câu hỏi vào màn hình đặt câu hỏi trong hệ thống, màn hình sẽ tiến hành giải đáp trong phạm vi có thể, hơn nữa dùng từ rất lễ phép.
Hắn gặp qua không ít người hỏi những vấn đề kỳ lạ, nhưng hôm nay…
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy câu hỏi: Vì sao không cung cấp bữa sáng.
Vấn đề này hệ thống cũng trả lời thành thật: Bởi vì không cần, mười hai giờ không cần ăn gì cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa còn có thể mang theo một số vật tư trong thành phố.
Minh Thù tiếp tục đánh chữ: Đây là các người kỳ thị người chơi, làm người chơi, tôi có quyền lợi hợp pháp bảo vệ chính mình!
Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, bên trong quy định không có điều phải cung cấp bữa sáng.
Minh Thù: Quy định là chết, bây giờ có thể thay đổi! Trò chơi lớn như vậy, các người không thăng cấp sao? Không suy nghĩ tới độ thiện cảm của người chơi sao? Không được ăn điểm tâm rất ảnh hưởng tới tâm trạng người chơi ngươi biết không! Làm một trò chơi có nhân tính, tất cả nên suy nghĩ vì người chơi!
Hệ thống đặt câu hỏi:…
Tiểu Sửu lần đầu tiên thấy có người mắng hệ thống đến im lặng.
Đây chính là trò chơi sinh tử, làm gì muốn cho người chơi trải nghiệm độ hảo cảm? Điên rồi sao!
Minh Thù: Nói đi, định giả chết hả.
Hệ thống đặt câu hỏi: Vấn đề này tôi không còn cách nào giải đáp cho cô được, xin hãy đợi.
Minh Thù nhìn trên màn hiện ra một thanh tiến độ chờ, chống cằm suy nghĩ.
Hệ thống chết tiệt này còn biết suy nghĩ…
[Nhiệm vụ phụ: Ta là một con quỷ tinh nghịch. Nhắc nhở: Mời ký chủ phá hỏng nhiệm vụ thành phố hai lần trở lên.]Minh Thù: “…”
Tiêu đề nhiệm vụ kiểu quỷ gì thế này? Hài Hòa Hiệu ngươi thật đểu! Cái tên lúc trước tốt xấu gì cũng thấy rất cao thượng, bây giờ thành cái gì thế này!
Còn tại sao là nhiệm vụ phụ, không phải nhiệm vụ ẩn?
Giá trị thù hận nhiệm vụ phụ không cao như nhiệm vụ ẩn…
[Ký chủ, nhiệm vụ ẩn và giết người có liên quan với nhau, cô có làm không?] Hài Hòa Hiệu rất chờ mong giật dây Minh Thù. [Giá trị thù hận rất khả quan nha. Hơn nữa đây chính là thế giới trò chơi trong trò chơi, ký chủ cứ coi như đang chơi game online, không cần có áp lực tâm lý.]Minh Thù: “…”
Trẫm có nguyên tắc, ngươi bớt ở đây giật dây trẫm đi. Nhất định phải tự tay trẫm giết sao?
[…] Nói rõ nguyên tắc đi! [Đúng vậy, tự tay giết mới tính.]Minh Thù cự tuyệt.
[…] Trẻ con không thể dạy!Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi không có liêm sỉ không có nguyên tắc sao, trẫm và ngươi không giống nhau.
[…]Đợi lát nữa, nếu phá hủy nhiệm vụ thành phố, vậy chẳng phải là ta phải thua nhiệm vụ ở đây, ta sẽ toi luôn!
[Xin ký chủ hành sự tùy theo hoàn cảnh.]“…” Hành sự tùy theo hoàn cảnh cái đầu ngươi!
“Này.” Giọng nói Tiểu Sửu kéo tâm tư Minh Thù trở về.
Cô nhìn màn hình hiện lên câu trả lời của hệ thống: Chúng tôi sẽ trịnh trọng cân nhắc đề nghị của cô.
Minh Thù đạp một phát, cân nhắc cái đầu ngươi!
Trẫm sắp chết đói!
Màn hình cũng không sao cả, chỉ là một âm thanh lớn, người chơi tụ tập ở đại sảnh nhao nhao nhìn qua.
Những phát tiết như vậy thường gặp ở những tân thủ.
Mọi người đều đã nghe qua tên Ngân Lạc nhưng không hẳn đã gặp qua nên lúc này cũng chỉ liếc mắt nhìn cô như nhìn một tân thủ ngốc nghếch.
“Đinh.”
Đỉnh đầu vang lên âm thanh quen thuộc, mọi người thu tầm mắt lại, nhìn lên màn hình trước mặt mình.
Màn hình lớn cuộn tốc độ rất nhanh, đầu tiên biểu hiện đội, tên đội kèm theo số thứ tự, mà đại sảnh bắt đầu xuất các số thứ tự khác nhau trên màn hình, số được xuất hiện trên màn hình.
Màn hình lớn không hiển thị tổ đội người chơi, sau khi người chơi xem xong bắt đầu tìm màn hình tương ứng của tổ đội mình, đứng vững trên mặt đất bên trong khu vực của mình.
Đế Quốc Mỹ Thực là màn hình số bảy.