Hạc giấy nhỏ nhìn Kế Duyên, vươn một cánh ra rồi sờ vào cái miệng giấy của mình. Thấy vậy, Kế Duyên lắc đầu.
“Ngươi không mở miệng được, đó là do cảm thấy mình không có miệng à? Vậy là tu hành chưa đủ rồi.”
Sau khi cười xong, Kế Duyên dời bước ra khỏi nóc nhà, giẫm lên thanh phong mà rời khỏi hoàng cung.
Bên ngoài Phi Hương cung, lúc này hồ yêu đã bị thu rồi. Nhưng trái lại, Hoàng đế Thiên Bảo quốc lại có chút mất mát, nhưng cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng mà thôi. Đối với việc hòa thượng Tuệ Đồng hàng yêu phục ma, y vẫn vạn phần cảm kích. Trước mặt mấy ngàn tướng sĩ cấm quân và mọi người nơi hậu cung, y hành đại lễ cảm tạ trước mặt Tuệ Đồng, không những thế còn mời hòa thượng Tuệ Đồng ở lại nghỉ ngơi qua đêm tại hoàng cung. Tuy vậy, hòa thượng Tuệ Đồng đương nhiên sẽ không tiếp nhận loại đề nghị này, vẫn muốn trở về dịch trạm nghỉ ngơi.
Kinh thành đêm nay, tuy khoảng một nửa dân số trong thành bị đánh thức, nhưng phần lớn là bởi vì tiếng thiềm gầm to bên ngoài lúc trước, nhưng lúc vọng vào trong thành cũng chỉ là một loạt ồn ào vang dội mà thôi. Âm thanh ấy tựa như tiếng sấm sét giữa đêm đông, giờ phút này cũng đã dần yên ổn. Hơn nữa, ngoài thành cũng không tổn hại bao nhiêu, nên đến khi hòa thượng Tuệ Đồng trở về thì cả thành vẫn yên tĩnh an bình như cũ.
Trong dịch trạm bên cạnh hoàng cung, Sở Như Yên, Lục Thiên Ngôn và Cam Thanh Nhạc trong bộ dạng dù băng bó kín mít nhưng vẫn tung tăng chạy loạn kia cũng không hề đi ngủ. Dù biết có Kế tiên sinh ở đây, nhưng Tuệ Đồng đại sư vào cung trừ yêu giữa đêm khuya vẫn khiến bọn họ mất ngủ cả đêm. Vì có trận chữ, đối với cảm quan của bọn họ thì cả hoàng cung vẫn im ắng như tờ, chẳng rõ tình hình bên trong ra sao.
Đang sốt ruột, hòa thượng Tuệ Đồng trong bộ cà sa màu đỏ và tăng bào màu trắng đã đến bên ngoài dịch trạm. Còn chưa tiến vào bên trong dịch trạm, y đã nhìn thấy Kế Duyên đang đứng chờ ở nơi đấy. Tuệ Đồng vội vàng tiến lên hai bước, hành Phật lễ rồi ân cần hỏi han.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Kế tiên sinh, bần tăng may mắn không làm nhục mệnh, đã thu được yêu hồ kia.”
Nói xong, phần tăng bào bên dưới cánh tay của hòa thượng Tuệ Đồng mở ra. Trên tay phải của y hiện ra một cái bình bát màu vàng, nhưng lúc này cũng chẳng phải là bộ dáng Phật quang rực rỡ gì, thay vào đó là một màu ảm đạm.
Kế Duyên chắp tay về phía hòa thượng Tuệ Đồng, xem như đáp lễ. Tiếp theo, hắn tiến một bước đến gần, nhìn vào bên trong. Dưới pháp nhãn của bản thân, Kế Duyên có thể mơ hồ trông thấy hư ảnh của một con lục vĩ hồ, càng có thể nhìn thấy một chữ “Vạn” chiếu rọi cố định trên đó. Bằng cách này, nguyên khí, yêu khí và lệ khí còn sót lại của hồ yêu sẽ bị tống khứ đi. Hơn nữa, Tuệ Đồng còn có thể tụng niệm kinh Phật với chiếc bình bát này mỗi ngày. Theo một ý nghĩa nào đó, kể như đây là đang siêu độ thay cho Đồ Vận, cũng chính là không hề vi phạm lời hứa.
“Thủ đoạn Kim Bát ấn của Tuệ Đồng đại sư thật tinh diệu, chẳng ai lại tin đây là lần đầu tiên dùng đến cả.”
Dù là người xuất gia, hòa thượng Tuệ Đồng vẫn có chút kích động.
“Tiên sinh quá khen! Nếu không nhờ pháp tiền mà ngài đưa cho, tiểu tăng chắc chắn không có khả năng dùng được Kim Bát ấn này. Tiên sinh, đây là năm đồng pháp tiền còn lại. Được giữ lại Kim Bát tu trì mỗi ngày đã là một ân huệ to lớn, thế nên tiểu tăng không dám lưu pháp tiền này lại.”
Nhìn pháp tiền to như đồng tiền phổ thông trong tay Tuệ Đồng với bộ dạng mạ vàng rực rỡ, Kế Duyên đưa tay lấy lại ba đồng.
“Ngươi cứ giữ lại hai đồng kia. Đêm đã khuya, trở về dịch trạm nghỉ ngơi thôi. Ngày mai, Hoàng đế còn muốn phong thưởng ngươi. Sau lần này, thanh danh của Đại Lương tự chắc chắn sẽ gây nên chấn động tại Thiên Bảo quốc.”
Nói xong, Kế Duyên và hòa thượng Tuệ Đồng cùng tiến vào dịch trạm. Hôm nay, hắn sẽ ngủ nhờ ở dịch trạm, không cần phải đi lên gác chuông nữa. Dù sao thì sáng sớm ngày mai sẽ có người đi lên gõ chuông, mà cảm giác ấy cũng không dễ chịu cho lắm.
……
Trong Thiên Bảo quốc, kỳ thật vẫn còn có Thiên Khải Minh hoặc yêu ma có liên quan đến Thiên Khải Minh. Do đó sẽ có người đã nhận ra điều gì đó không thích hợp, nhưng cũng có những kẻ vẫn chưa hề biết gì.
Trong Mộ Khâu sơn ngoài thành Liên Nguyệt, Thi Cửu đang ngủ say trong núi thì bỗng nhiên giật thót trong lòng. Gã mở mắt choàng tỉnh, sau đó vội vàng bấm ngón tay. Dù là thi tà, gã vẫn có năng lực bấm đốt ngón tay mà tính toán. Từ đó có thể thấy rằng, vẫn còn một vài năng lực thuộc về Tiên đạo mà gã còn có thể dùng đến.
‘Quả nhiên, Đồ Vận đã bị xử lý rồi…’
Sau khi biết được tin này, Thi Cửu bèn độn địa mà đi, thẳng một mạch đến hoa viên bên trong Huệ phủ tại Liên Nguyệt phủ thành.
Không bao lâu sau, Huệ phu nhân Liễu Sinh Yên cũng vội vàng đi đến hoa viên. Trông thấy một cương thi với ánh mắt có hồng quang quỷ dị sâu thẳm đang đứng yên trong bóng tối tại đó, ả bất chợt cảm giác sợ hãi theo bản năng.
“Thi Cửu đại gia, tại sao ngài lại tới đây?”
Thi Cửu vờ như không biết gì cả, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
“Chẳng rõ vì sao mà tâm tư của ta rất bất ổn vào đêm nay, thế nên tìm cách tính toán thử, chỉ cảm thấy Đồ Vận bị hung tinh từ trên cao chiếu rọi. Ta e rằng, đã có chuyện lành ít dữ nhiều rồi. Nàng ta ở tận sâu trong hoàng cung Thiên Bảo quốc, lại có tên Hoàng đế kia yểm hộ, rốt cuộc là vì sao mà bị tai ách chiếu vào? Liễu phu nhân có cao kiến gì không?”
“Hả? Ta… Thiếp thân cũng không rõ. Đồ Vận tỷ tỷ thật sự gặp chuyện rồi ư?”
Nét hoảng hốt chỉ thoáng qua trong mắt của Liễu Sinh Yên, sau đó đã lập tức được giấu kín. Hoặc là nói, ả đã chuyển loại bối rối này trở thành một biểu hiện khi nghe Đồ Vận xảy ra chuyện. Mà vì kiểu sợ hãi mịt mờ này, theo quan điểm của Liễu Sinh Yên, đám người Thi Cửu và Đồ Vận cũng không biết Kế Duyên đã đến, cũng đồng nghĩa với việc không biết rằng ả đã bán đứng Đồ Vận trước đó.
“Không sai! Tuy ta tu Thi đạo, nhưng cũng am hiểu bói toán. Lần này, e là đã gặp phải nhân vật lợi hại rồi. Có lẽ Đồ Vận không thể chạy thoát được, cũng không rõ là cao nhân phương nào đi ngang nữa. Tốt hơn hết là ngươi nên chuẩn bị các bước để rút lui đi. Quan hệ giữa ngươi và Đồ Vận tại nhân gian rành rành ra đấy, rất dễ bị vị cao nhân kia tính toán ra được. Ta đến đây, chủ yếu là để nhắc nhở ngươi chuyện này.”
Sắc mặt của Liễu Sinh Yên thay đổi liên tục, giống như là đang suy nghĩ, rồi ả bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo đi. Thân thể của ả run lên trong vô thức. Mà cũng vì sự phản ứng kịp thời như thế, đôi mắt của Thi Cửu cũng đã tỏa ra một luồng hồng quang, nhìn chằm chằm vào cổ của Liễu Sinh Yên, trong khi đôi răng nanh của gã ta cũng kề sát vào chiếc cổ trắng nõn nà của ả.
“Ôi… Tại sao ta cứ có cảm giác là ngươi tiết lộ hành tung của Đồ Vận nhỉ?”
“Không có… làm sao lại như thế? Đồ Vận tỷ tỷ đối đãi với ta rất tốt, và chúng ta đều là Hồ tộc mà, lại cùng nhau làm đại sự. Ta làm sao có thể hại tỷ tỷ được?”
Cánh tay của Liễu Sinh Yên cũng bị chế trụ mất rồi; ả cảm giác có một cơn lạnh lẽo đang chạy dọc khắp người. Loại cảm giác bị răng nanh của một con cương thi khủng khiếp kề sát vào cổ không khác gì khi một con gia cầm đang nằm dưới vuốt của một con thú dữ cả.
“Máu Hồ có mùi nồng quá… Hừm… Hy vọng là ngươi không lừa ta.”
Thi Cửu buông Liễu Sinh Yên ra, chậm rãi lui vào bóng tối. Chưa kịp nhìn thấy gã bỏ đi như thế nào, khi nhìn về phía bóng tối, Liễu Sinh Yên đã không còn trông thấy bóng dáng của Thi Cửu đâu nữa.