Còn nữa, tối nay thái độ của Lãnh Lạc tốt hơn hẳn, cứ nói tới mối quan hệ giữa bọn họ là lại đỏ mặt. Người lạnh lùng như cô ấy mà còn đỏ mặt, trừ khi…
Không thể nào, tuyệt đối không thể! Làm sao lại như thế được, nếu như vậy thì thật tức cười.
Đông Phương Hạ không ngừng lắc đầu. Đúng lúc này, Huyết Minh, Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đều đi vào. Thấy Đông Phương Hạ lắc đầu cười khổ, bọn họ hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn nhau. Diệc Phi bước tới, quan tâm hỏi: “Hai người trò chuyện thế nào rồi? Cô ấy có quay lại giết anh nữa không?”
Diệc Phi ngắt đứt dòng suy tư của Đông Phương Hạ. Anh quay mặt sang, nhìn thấy đám Huyết Minh, chỉ lắc đầu rồi ngồi xuống, chuyển mắt nhìn Loan Đao Ngâm Long.
Thấy Đông Phương Hạ không nói gì, đám Huyết Minh đều thấy nghi hoặc. Lúc Lãnh Lạc đi ra ngoài, bọn họ không nhìn ra được gì từ biểu cảm của cô ấy, bởi vì quá lạnh lùng.
Đông Phương Hạ ngẫm nghĩ rồi thản nhiên nói: “Chia đều cho Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường. Được rồi, đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi, đừng để các anh em chờ lâu”.
Đông Phương Hạ cất Loan Đao Ngâm Long đi, ôm Diệc Phi và Lăng Vy ra khỏi căn phòng xa hoa này. Thư Lăng Vy nhỏ giọng hỏi Đông Phương Hạ: “Anh và Lãnh Lạc trò chuyện với nhau thế nào rồi?”
