Câu nói của Đông Phương Hạ đã làm khó Lãnh Lạc. Muốn anh tin tưởng cô ấy thì rất đơn giản, nhưng cô ấy không muốn nói. Vả lại, với tính cách lạnh lùng của cô ấy, bảo cô ấy nói ra những lời kia thì còn khó hơn lên trời.
Thấy Lãnh Lạc do dự, biểu cảm hơi thay đổi, Đông Phương Hạ cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra và nói: “Cô không nói cũng không sao. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại tới châu Úc hỏi, nếu cô dám nói dối dù chỉ một câu, tôi sẽ giết cô!”
“Anh muốn gọi thì cứ gọi đi, tùy anh. Đừng nói là giết tôi, cho dù anh đánh tôi, tôi cũng sẽ không đánh trả”, Lãnh Lạc quay mặt sang một bên, không nhìn Đông Phương Hạ nữa.
Nghe câu nói ấy của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ hơi sửng sốt. Anh cất điện thoại đi, chìm vào dòng suy tư, sau đó đứng lên đi tới trước mặt Lãnh Lạc, cười gian nói: “Không ngờ người đẹp lạnh lùng lại cũng đỏ mặt. Tôi thấy khó hiểu lắm nhé, cô đỏ mặt cái gì hả? Chẳng lẽ cô là vợ tôi à? Tôi không cần cô vợ suốt ngày lạnh mặt, không cười lấy được một cái như cô đâu. Tôi thà tìm một cô nào xấu xí chứ cũng không cần cô, vậy nên đừng có nằm mơ. Ha ha…”
“Anh…”
“Tôi làm sao! Chẳng phải cô nói tôi giết cô, đánh cô thì cô cũng không đánh trả sao? Tôi nói cô vài câu mà cô đã giận rồi, lạ lùng!”
Nhìn bóng dáng hoàn mỹ của Lãnh Lạc biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đông Phương Hạ trầm ngâm suy tư.
Vì sao Lãnh Lạc lại thay đổi nhiều như thế? Trước khi gặp anh, cô ấy không như thế, chỉ chực chờ đòi rút dao, hôm nay bị làm sao vậy?
Nghe giọng điệu của cô ấy thì hình như cô ấy dính dáng tới anh rất nhiều, mối quan hệ của bọn họ không hề đơn giản.