*Nấm: Vài chương trước mình có dịch nhầm “Ngoại ô phía Tây” thành “Giao lộ phía Tây” vì từ Hán Việt dễ nhầm lẫn, xin lỗi các bạn.
Bên trong thì có từng vòng bậc thang hướng về phía trước đài chiến. Nơi quan sát trận chiến cũng giống như trước, chia làm ba khu vực, ngồi áp chót phía trên chính là chia ra cho khách quý của tam đại thế lực. Ở nơi này còn có ít bậc thang nội bộ, làm thành một vòng tròn nhìn ra đài chiến. Khu vực để cho những người quan trọng xem trận chiến này thì gần, chính là khu vực xem chiến của những quý tộc nổi danh là Hồn Sư, Hồn Đạo Sư như lời Thần An nói.
Khiến người ta kinh ngạc chính là nơi so tài.
Đài chiến này nếu để cho Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đánh giá thì quả thực chính là phiên bản khác của cuộc thi thanh niên Hồn Sư tinh anh cao cấp toàn đại lục. Đường kính cũng hơn trăm mét chung quanh nhìn qua cũng có bố trí Hồn Đạo Hộ Tráo.
Buồn cười nhất chính là ở xung quanh đài chiến, cũng có ba khu nghỉ ngơi thế nhưng lại chia ra ba phương hướng bất đồng, nếu như nhìn thẳng sẽ là một tam giác đều.
Hoắc Vũ Hạo bọn họ đã được dẫn tới trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh. Bên này Nam Cung Oản, Tam trưởng lão cũng đồng thời đi vào ngồi.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Tịch Thủy Minh, hay nói đúng hơn là Thánh Linh Giáo này cũng chỉ có hai người bọn họ tới, tên cấp cao có ở đây không? Tịch Thủy Minh một vốn một lời, coi trọng trình độ của lần tranh tài này, phải có nhiều người đến xem hơn mới đúng.
Lúc này, đám đông trước mặt có tiếng động lớn, trước khi bắt đầu tranh tài cũng không có người dẫn chương trình. Những khách quý ngồi ở thính phòng cùng mọi người trò chuyện với nhau, một chiếc hồn đạo đèn nhỏ sáng ngời chiếu rọi ánh sáng xuống. Những hồn đạo đèn này ở phía cao trên không trung cung cấp đầy đủ ánh sáng.
Thấy những thứ này, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm khái. Hồn đạo khí ứng dụng cho dân thường trong sinh hoạt, ai cũng không làm tốt bằng Nhật Nguyệt đế quốc. Ở phương diện này, tam quốc trên Đấu La đại lục cũng đều chênh lệch cả thời đại a! Muốn đuổi kịp cũng không phải mỗi lực lượng cá nhân có thể làm được, lại càng không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Hiện tại bọn họ đã ý thức được, phương diện có thể truy đuổi cũng chỉ có thể là ở phương diện quân sự.
Tam trưởng lão thấp giọng cung kính nói: “Nghe nói lần này bọn họ cũng mời Hồn Đạo Sư cấp chín trấn giữ. Lần này trong bảy tên giám khảo cũng có ba người của bọn họ, chúng ta cũng chỉ có hai người. Có vấn đề gì hay không?”
Nam Cung Oản cười lạnh một tiếng, nói: “Không sợ. Chờ chút nữa Phó giáo chủ mang Đại ca, Tam đệ cùng Ngũ đệ, Lục đệ tới đây, bọn họ có mà sợ ngất? Nếu như không phải để mặt mũi cho hoàng thất Nhật Nguyệt đế quốc, Áo Đô thương hội nho nhỏ cùng Bình Phàm Minh kia làm gì có tư cách tranh tài cùng chúng ta? Ích lợi của lần tranh tài này rất quan trọng. Giáo chủ muốn chúng ta nghiêm túc làm việc theo quy củ. Bất quá, có Phó giáo chủ ở đây thì có biến cũng không hẳn là vấn đề lớn. Bản thân ta muốn nhìn bọn họ mượn hơi mấy người kia có thật dám đối mặt chúng ta hay không.”
Khóe miệng Tam trưởng lão cũng hiện ra một tia cười lạnh, khe khẽ gật đầu.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo ánh mắt thì bình tĩnh nhưng lại rất cẩn thận quan sát xung quanh, nghe Nam Cung Oản nói chờ một chút còn có cấp cao Thánh Linh Giáo tới, hắn cũng không khỏi âm thầm vui mừng trong lòng. Điều sợ là thực lực và nội tình Thánh Linh Giáo. Điều vui chính là thực lực Thánh Linh Giáo tất nhiên sẽ bị phân tán. Đến lúc đó, bọn họ sẽ hành động.
Lúc này, người của ba bên tựa hồ cũng đã đến đủ. Có người đi tới hướng Nam Cung Oản hỏi thăm mấy câu, sau khi xác nhận thì rất nhanh, ánh đèn cũng tập trung ở trên đài tranh tài. Trên đài tranh tài cũng thêm một người.
Người này thân hình cao lớn, tướng mạo hết sức anh tuấn. Thân mặc một lễ phục màu đỏ thẫm hoa lệ, tóc vàng chải cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt như có điện.
“Chào mọi người, ta là người chủ trì trận chung kết lần này, Lộ Kỳ.” Người chủ trì này thanh âm rất chính xác, trong trẻo có từ tính, kết hợp với dung mạo anh tuấn kia, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Bất quá, Hoắc Vũ Hạo đã dùng tinh thần dò xét để ý hắn. Đây chỉ là người bình thường mà thôi, trên người đến một điểm hồn lực dao động cũng không có.
“Hôm nay là trận chung kết cuối cùng của cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô. Toàn bộ chín người dự thi đều được Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh chia ra tiến cử. Ta tin những người xem cũng đã rất quen thuộc tư liệu về chín người dự thi. Ta không lắm lời nữa. Phía dưới, cho mời ba vị hội trưởng làm chủ cuộc so tài lần này Bình Phàm Minh, Áo Đô thương hội cùng Tịch Thủy Minh lên đọc diễn văn.”
Dưới đài, trong khu nghỉ ngơi của Tịch Thủy Minh.
Nam Cung Oản sắc mặt âm trầm tự nhủ: “Không biết sống chết.” Vừa nói hắn vừa vươn người đứng dậy, đi hướng tới đài.
Tam trưởng lão cũng cười lạnh liên tục, “Bình Phàm Minh nhỏ bé muốn chơi loại xếp hạng xiếc này ư, thật là muốn chết. Nghĩ là Bình Phàm Minh có thể che chở được hắn sao?”
Mấy người Hoắc Vũ Hạo giờ mới hiểu được, thì ra Nam Cung Oản tức giận là bởi vì người chủ trì kia lúc ghi tên mà lại đem Tịch Thủy Minh đặt ở cuối cùng.
Bình Phàm Minh một tay khống chế mọi nghề nghiệp ở Minh đô, có loại người chủ trì mới này cũng rất bình thường. Bất quá, người chủ trì này hành động như vậy mà lại coi như bình thường a! Tà Hồn Sư bảo thủ, từ ý nghĩ của hắn ta quả nhiên là không thể dùng ánh mắt thường nhân mà đối xử.
Nam Cung Oản cũng không hiển lộ tu vi của hắn, mà từng bước từ cầu thang đi tới trên đài. Hai hướng khác cũng có hai người khác đi tới.
Áo Đô thương hội bên kia là một gã trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc áo khoác màu tím, tướng mạo đường đường. Mơ hồ như có vị thượng giả uy thế. Chẳng qua nếu như nhìn người thì rất khó tưởng tượng người này là đầu não đám đạo tặc, sát thủ thế lực ngầm. Ngược lại giống như một gã quan viên hơn. Người này trên đường đi tới, long hành hổ bộ, tinh quang trong mắt lóe lên.
Từ trên người hắn tản mát hồn lực dao động, Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được, người này tu vi ít nhất cũng là bát hoàn trở lên, hắn cố ý áp chế hơi thở của mình, nhưng khoảng cách tới Phong Hào Đấu La hẳn là còn có chênh lệch.
So sánh với người của Áo Đô thương hội thì cái vị lên đài bên kia của Bình Phàm Minh càng làm cho người ta chú ý.
Đó là một cô gái người mặc đồ màu đỏ thẫm, khoảng cách xa nhìn qua cực đẹp, bộ tóc màu nâu dài búi cao trên đỉnh đầu, trên đường đi tới, một bước ba dao động, thướt tha, thân thủ xinh đẹp nhưng tràn đầy vẻ thanh khiết, quả nhiên là người đẹp ở giữa vật tầm thường. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông sữa, cực kỳ mê người.
Nàng này vừa lên đài, không biết có bao nhiêu người miệng đắng lưỡi khô, không hề chớp mắt. Tham gia cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh Đô, Hoắc Vũ Hạo sớm đã hiểu rõ tam đại thế lực ngầm của Minh đô này, nam tử trung niên mặc áo khoác màu tím kia chính là hội trưởng yên tĩnh của Áo Đô thương hội, Lập Đồng, sau lưng của hắn là quân đội Nhật Nguyệt đế quốc. Mà bên kia, cô gái có vóc người xinh đẹp, mặt mũi thanh khiết nhưng nhìn không ra tuổi, là Minh Chủ Bình Phàm Minh, quản lý toàn bộ hoạt động nghề nghiệp của Minh đô, phần lớn là nghề ăn uống, Thượng Quan Vi Nhi.