Cô cúi thấp đầu, ánh sáng heo hắt trong con ngươi cũng dập tắt theo đó.
Không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy biểu tình của cô.
Tô phu nhân tiến lên nắm lấy tay cô.
“Con gái ngoan.”
Tô Tuyết Nhi lui về phía sau một bước.
Cô né tránh bàn tay của Tô phu nhân, xoay người lại, nhìn về phía tám vị Phủ chủ khác.
“Một chuyện cuối cùng.”
“Mấy người phải từ bỏ chuyện của liên minh Đại Tu Hành.” Cô nói.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tất cả những người vây xem trố mắt nhìn nhau.
Ai cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại biến hoá liên hoàn như vậy.
Vì thành lập liên minh Đại Tu Hành, cửu phủ hao tổn vô số tâm huyết.
Đây là tổ chức dùng để chiếm đoạt cả thế giới, bây giờ Tô Tuyết Nhi lại lên tiếng bảo tất cả mọi người đều phải từ bỏ.
Mọi người lạnh nhạt nhìn về phía cô.
“Cô đã không còn là Phủ chủ nữa.” Một tên Phủ chủ đơn giản nói.
Mấy vị Phủ chủ khác trao đổi ánh nhìn với nhau.
Tô Tuyết Nhi không còn áo choàng Tinh Huy nữa.
Sau này không cần lo lắng Thủ hộ giả nữa sẽ nhìn thấy gì nữa, có thể trực tiếp đối phó Tô Tuyết Nhi.
Dù cho cô có mạnh đến cỡ nào, rồi cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.
Đến lúc đó bắt cô lại, tra hỏi ra bí mật kia, Cửu phủ sẽ có thêm càng nhiều cường giả hơn.
Đây đúng là một chuyện tốt.
Một tên Phủ chủ không nhịn được thầm vui sướng trong lòng, cười nói: “Chuyện lớn như vậy, đâu phải một cô gái nhỏ bé như cô nói là được.”
Tô Tuyết Nhi đáp lại: “Không, chuyện này tôi nói là được.”
Cô dùng quyền trượng nhẹ nhàng chống xuống đất.
Oanh!!!
Long trời lở đất, khói bụi cuồn cuộn.
Một bóng xám đồ sộ từ trên trời hạ xuống cửa đình viện.
Đây là một quái vật trước đây chưa từng thấy.
Không đợi đám người kia hoảng loạn, nhân viên an ninh tại hiện trường là những người phản ứng đầu tiên.
Đủ loại binh khí hiện đại xen lẫn thuật pháp, đánh lên người quái vật.
Ánh lửa rực rỡ tươi đẹp bắn ra tứ phía.
Nhưng quái vật vẫn bình yên vô sự.
Mấy vị Phủ chủ liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Tô Tuyết Nhi lại có thể khống chế một quái vật khổng lồ như vậy.
Quái vật này, đã chịu sự tấn công có cường độ mạnh nhất, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Tô Tuyết Nhi đã làm như thế nào?
“Đây là một kiểu thăm hỏi sức khỏe sao? Bọn họ dường như rất nhiệt tình.” Quái vật đắc ý hỏi.
Lời của nó, chỉ có một mình Tô Tuyết Nhi nghe hiểu được.
“Bọn họ đang dùng phương thức của mình để tấn công ngươi.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Vậy sao?” Quái vật thất vọng nói.
Lúc này một tên tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, định xuất thủ với quái vật.
Hắn ta cũng là người có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ.
“Phi!”
Quái vật khạc nhổ một tiếng.
Tu sĩ Kim Đan kêu lên thảm thiết, bị gió táp quật nát cơ thể, máu thịt lại bị nước miếng có sức ăn mòn mạnh trong gió táp nghiền tan.
Một ít cặn bã còn dư lại, cũng bị gió lớn thổi bay không thấy bóng dáng.
Các tu sĩ đều bị một màn này chấn động.
Tô Tuyết Nhi vuốt pháp trượng, bật nhẹ một cái.
Cô bay lên đỉnh đầu quái vật, nhìn xuống chúng sinh.
Quái vật nhận ra được cảm xúc nào đó của cô, tẫn chức tẫn trách nhắc nhở: “Hình như bọn họ đều là người quen của cô, cô thật sự muốn như vậy sao?”
“Không cần nói nhiều, ta không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ.”
Tô Tuyết Nhi tự nhủ.
Cô giơ quyền trượng ra khua một cái xuống phía dưới.
Một chùm sáng huyền ảo bay ra khỏi quyền trượng.
Ánh sáng lặng lẽ chìm ngập cả đình viện.
Tám vị Phủ chủ, mấy trăm Tu Hành giả, thậm chí tất cả mọi người đều không có sức phản kháng.
Đứng trước chùm sáng, ngay cả tiếng kêu gào thảm thiết bọn họ cũng chưa kịp phát ra, tất cả chỉ còn lại đống xương cốt nằm trên đất.
Đình viện huyên náo đang tụ tập đầy tân khách, trong phút chốc đã hóa thành biển máu tuôn trào.
Chỉ có Tô Thắng Văn cùng Tô phu nhân còn sống.
Bọn họ run lẩy bẩy đứng trong đám thi thể.
Tô Tuyết Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cô tựa hồ đang cảm thụ gì đó.
“Nữ sĩ, chúc mừng cô đã lãnh hội được khoái cảm mà chém giết đem tới.” Quái vật ồm ồm nói.
“Đây là khoái cảm của chém giết?”
“Đúng vậy.” Quái vật hưng phấn khua khua cánh tay.
“… Không.”
Tô Tuyết Nhi mở mắt ra: “Đây chỉ là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề, hơn nữa ta không có cảm giác gì với lần này.”
“Không có cảm giác?” Quái vật ngạc nhiên nói.
“Dĩ nhiên, bởi vì bọn họ chỉ chết mà thôi.”
Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng giải thích, giơ quyền trượng lên.
Vô số bóng người hư ảo bay lên từng trong sân đình.
Những hư ảnh này phát hiện ra ánh mắt của Tô Tuyết Nhi.
Đám hư ảnh liều mạng muốn chạy trốn, nhưng lại bị bao vây chặt chẽ trong một phạm vi cố định, căn bản không thể rời đi.
Tô Tuyết Nhi chăm chú nhìn những linh hồn này.
Cô giơ ngang quyền trượng, chỉ vào những linh hồn vừa mất đi cơ thể kia.
“Dung hợp.” Cô ra lệnh.
Quyền trượng khẽ động.
Mấy trăm linh hồn đồng loạt phát ra tiếng kêu bi thảm.
Hư ảnh của chúng hoàn toàn tiêu tán thành những điểm sáng màu đen.
Những điểm sáng này tụ tập chung một chỗ, dung hợp thành một cái hộp hình vuông, bị quyền trượng hấp thu vào.
Màu sắc của quyền trượng trở nên đậm hơn.
Tô Tuyết Nhi dùng tay còn lại nhẹ nhàng điểm lên quyền trượng.
Vô số mặt người nhô ra trên đó, nhìn cô đầy hoảng sợ.
Bọn họ há miệng dùng hết sức kêu gào cầu xin tha thứ, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.