“Vậy thì xin cảm ơn trước!”
Dương Thanh cười nói: “Mời ông chủ Tôn đi thong thả, có thời gian tôi xin mời ông một bữa”.
“Được, được ạ, hẹn gặp lại cậu Thanh sau!”
Tôn Húc vội vã dẫn người rời khỏi.
Diệp Mạn cũng bước tới, cười nói: “Không biết cậu Thanh còn gì dặn dò chăng? Nếu không thì tôi cũng xin phép đi trước”.
Tuy Dương Thanh đã thừa nhận bà ta là mẹ vợ anh trước mặt mọi người nhưng Diệp Mạn vẫn cung kính với anh, không dám lên mặt làm bừa.
Dương Thanh nói: “Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, sau này mẹ cứ gọi tên con là được rồi”.
Nghe vậy, Diệp Mạn ngây cả người.
Vừa rồi Dương Thanh thừa nhận thân phận của bà ta đã đủ khiến bà ta kích động, nhưng hiện giờ anh lại nói giữa hai người không cần khách sáo, còn bảo Diệp Mạn gọi thẳng tên của anh.
Viền mắt Diệp Mạn đỏ ửng, bà ta gật đầu nghẹn ngào nói: “Được được được!”
Thấy Diệp Mạn kích động như vậy, Dương Thanh cũng âm thầm cảm thán.
Chỉ cần Diệp Mạn có thể trở thành một người mẹ tốt thì anh sẽ không ngăn cản Tần Thanh Tâm và Diệp Mạn nhận nhau.
“Mấy ngày nữa xử lí xong những việc cần thiết, con sẽ dẫn Tâm tới thăm mẹ, mẹ cứ đi làm việc của mình trước đi!”, Dương Thanh nói.
“Được, mẹ chờ hai đứa!”
Diệp Mạn nói xong liền quay đầu bước đi, bởi bà ta không kìm được nước mắt nữa.
Người nhà họ Diệp cũng rời đi, chỉ còn lại người nhà họ Ngải.
Lúc này, cả khu nhà rộng lớn của gia tộc họ Ngải trở nên vắng vẻ.
Đám người nhà họ Ngải chỉ dám len lén nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh lại thờ ơ quay sang hỏi Ngải Lâm: “Chúng ta đi chứ?”
Ngải Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Ngải Minh Húc như một người xa lạ, bình thản nói: “Rắc rối do chúng tôi gây ra, chúng tôi tự xử lí xong rồi.
Sau này nếu nhà họ Ngải chọc phải phiền toái gì cũng sẽ không liên quan đến tôi!”
Dứt lời, Ngải Lâm quay người bỏ đi.
“Lâm à, bố sai rồi!”
Ngải Minh Húc rốt cuộc lên tiếng, đỏ mắt nói: “Bố thực sự biết lỗi rồi, bố không xứng làm chủ nhà họ Ngải, bố có lỗi với con”.
“Con đừng đi, bố trả lại vị trí chủ gia tộc cho con, sau này sẽ dốc hết sức trợ giúp con, không bao giờ mơ ước vị trí đó nữa, xin con hãy ở lại!”
Ngải Minh Húc thật lòng hối hận.
Sau khi thấy được thực lực của Dương Thanh và Mã Siêu, ông ta tiếc đứt ruột.
Ông ta không hề có ý muốn đuổi Ngải Lâm đi, chẳng qua trong lòng ông ta, lợi ích của gia tộc luôn được đặt lên đầu, đến nỗi thà hi sinh cả con gái mình.
Hôm nay, ông ta thấy được tiềm lực của Ngải Lâm, bạn của Ngải Lâm là người có thể khiến chủ của một trong tám gia tộc lớn nhất Yến Đô phải khúm núm lấy lòng.
Với quan hệ giữa Ngải Lâm và Dương Thanh, tương lai địa vị của nhà họ Ngải có thể cao tới mức nào?
“Lâm à, ở lại đi cháu!”
“Đúng vậy, nhà họ Ngải chúng ta không thể không có cháu, cháu hãy ở lại làm chủ gia tộc, mọi người đều sẽ dốc hết sức hỗ trợ cháu”.
“Dù thế nào cháu cũng vẫn là người nhà họ Ngải, không thể cắt đứt được.
Cháu đừng bỏ đi mà!”
…
Người nhà họ Ngải rối rít lên tiếng cầu xin Ngải Lâm ở lại.
Ngải Lâm chợt cảm thấy thật buồn cười, cô ấy quay đầu nhìn về phía đám người kia, ánh mắt lạnh lùng.
“Giờ đã biết bảo tôi ở lại rồi à?”
“Giờ đã biết nhà họ Ngải không thể thiếu tôi?”
“Giờ mới biết tôi cũng là người nhà họ Ngải?”
“Nếu tôi vẫn trắng tay như trước đây, cũng chẳng có người bạn lợi hại như Dương Thanh, liệu các người còn thấy tôi quan trọng nữa không?”
Ngải Lâm châm chọc cười: “Thôi, các người bớt giả tạo đi, từ lúc các người ép tôi tới nhà họ Điền chịu chết, trong lòng tôi đã không còn nhà họ Ngải này nữa rồi”.
Dứt lời, Ngải Lâm ôm tay Mã Siêu nói: “Chúng ta đi thôi!”
– —————————
.