Nơi này vẫn xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son như cũ!
Tít tít.
Điện thoại vang lên.
“Xin lỗi không tiếp được!”
Sóc Phương mỉm cười gật đầu với khách quý, rồi sau đó đi đến một bên, lấy điện thoại ra.
“Cậu chủ, ông Smith tới!” Người bên cạnh nhỏ giọng nhắc một câu.
“Hả?”
Sóc Phương ngoài ý muốn không thôi, quét mắt nhìn thông báo, thấy là thuộc hạ của mình gọi tới, cũng không thèm để ý tới, cúp máy, liền nhanh chân chạy tới cửa lớn.
“Ông Smith, ông xem như là đã quay về rồi đúng không?
Ha ha ha, chuyện vừa rồi kia, tôi muốn đàng hoàng tâm sự với ông, để xóa bỏ hiểu lầm của ông với tôi!” Cả mặt Sóc Phương đều là nụ cười nói.
Nhưng… Smith không thèm quan tâm Sóc Phương, mà là nhìn thoáng qua phía sau Vẻ mặt Sóc Phương hoang mang, cũng nhìn phía đằng sau một cái.
Mới phát hiện đứng phía sau Smith là một người đàn ông dáng vẻ nỏi bật.
Người đàn ông này… Lớn lên đẹp trai quá đi, nhan sắc như thiên thần! Những nghệ sĩ nam này nọ cùng với người này so sánh, quả thực chính là cục shit chó ven đường.
Nhưng mà người này… Hình như gặp ở đâu rồi?
Trong lòng Sóc Phương nghỉ hoặc.
Giây tiếp theo, Smith đột nhiên nói ra một câu khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng.
“Thầy Lâm, thầy thấy thế nào?”
Thầy Lâm?
Người thanh niên này?
Đại não của Sóc phương nháy mắt trống rỗng.
Lại nghe thấy Lâm Dương nhàn nhạt nói: “Người này chính là Sóc Phương à? Đến bên cạnh ghé lô ngồi đi!”
“Được!” Smith cung kính gật đầu.
Nhìn thấy thái độ của ông Smith như thế, Sóc Phương cảm giác tư duy não bộ của mình sắp chết máy.
Hơn nữa… Smith xưng hô với người này là gì?
Thầy lâm?
Người này là thầy của ông Smith?