Hành động này lập tức thu được hiệu quả.
Hắn vừa thấy rõ ràng, càng tiếp cận đến đỉnh núi Ly Sơn, Long Nhãn Hoa Chi lại càng tươi tốt, phẩm chất Long Tình Quả, cũng càng cao.
Hắn vốn hướng thẳng lên sườn núi, tiếp nhận sự công kích điên cuồng mãnh liệt mạnh mẽ. Nhưng hiện tại lại lao xuống chân núi, bởi vì liên quan đến độ dốc, rất nhiều hoa chi ngăn cản nhau, không thể công kích tới Sở Vân, khiến áp lực của hắn giảm đi, thành công lao xuống đến mục đích, tiến vào Ly Sơn.
– Đây là!
Một bước lên vùng đất đỏ như máu của Ly Sơn, Sở Vân liền cảm thấy một cỗ tử khí bàng bạc, đau thương, xông lên đánh về phía tâm thần hắn.
Hắn thiếu chút nữa không đứng vững, muốn ngã quỵ xuống.
“Nguy hiểm thật! May mắn ta tấn chức đến Vương cấp, linh quang trong cơ thể và hồn phách đều hết sức đề cao. Nếu không, một đòn này, sẽ bị tử khí chất chứa trong Ly Sơn xông lên đánh vào hồn phi phách tán, linh quang tiêu vong.”
Sở Vân ổn định thân thể, không tự giác phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh ướt đầm.
Tình hình vừa rồi, thật là rất hung hiểm.
Ly Sơn là mộ địa long tộc, vốn chính là nơi tử vong. Toàn bộ đất trên Ly Sơn đều bị long huyết nhuộm dần, đất biến thành màu đỏ. Trong Ly Sơn ẩn chứa tử khí khó có thể đánh giá, ít nhất được là cường giả Vương cấp mới có tư cách bước vào trong đó.
Nếu không, coi như là Hầu cấp đỉnh phong cũng chỉ thoáng cái đã bị tử khí xông lên đánh, lập tức chết mắt trợn trắng.
– Khó trách trên lịch sử Tinh Châu, chỉ có tiến vào Ly Sơn, cũng chưa có người nào thành công xông ra ngoài.
Sở Vân thầm giật mình, đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ.
Đây là đúng nghĩa với tên gọi là đường cùng. Hắn đúng là hoàn toàn không biết nên làm gì. Phần lớn Các Cực Nhạc Tiên Phi đều trọng thương hôn mê. Một mình hắn lẻ loi, chỉ có Túy Tuyết Đao ở bên người, vô cùng nguy hiểm.
Nếu không phải tình thế buộc, hắn sẽ tuyệt đối không xâm nhập Ly Sơn.
Nhìn lại, ba vị cường giả Vương cấp kia vẫn không có ý định buông tha truy sát hắn. Một đám thôi động Hóa Đạo Chi Pháp, công kích xạ tuyến đầy trời, phi hành đến, muốn leo lên Ly Sơn.
“Muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy đâu!”
Trong lòng Sở Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi, bắt đầu lên, trèo về hướng đỉnh núi.
Hiện nay hắn cũng có linh quang Vương cấp, trí tuệ sâu không lường được.
Ý niệm trong đầu vừa thoáng chuyển, cũng đã dự đoán được, một khi Tam Vương tiếp cận Ly Sơn, phát hiện bí mật Hoa Chi, chắc chắn bọn họ cũng lao xuống chân núi. Đến lúc đó nếu hắn không đi, sẽ bị bọn họ dễ dàng giết chết.
Hẳn là phải cảm ơn Tam Vương này. Phần lớn Hoa Chi đều bị bọn họ thu hút qua, vì thế giúp Sở Vân kiềm chế rất nhiều hỏa lực. Hơn nữa dưới chân núi, tu vi của những Hoa Chi này cũng không sâu. Tiểu yêu rất nhiều, Đại Yêu ít, hiếm thấy Linh yêu. Phẩm chất Long Tình Quả cũng không cao. Cường độ công kích phát ra không quá lớn. Đương nhiên quan trọng nhất chính là bản thân Sở Vân ở trên thân Ly Sơn, khiến Hoa Chi có
ưu thế lớn nhất, lại không nơi dụng võ.
Sở Vân cầm Túy Tuyết Đao trong tay, một đường tiến lên. Hắn không dám đi chậm lại.
Tiến lên đến độ cao một trăm trượng, tu vi Hoa Chi càng ngày càng thâm hậu, áp lực càng lúc càng lớn. Cuối cùng tốc độ của Sở Vân bắt đầu chậm lại.
Tuy nhiên đúng lúc này, tiên nang bên hông hắn mở ra. Một yêu binh bắn ra.
Đây là Luân Hồi Kính.
Nó là chiến lợi phẩm đối địch khi hắn ở trong thế giới Long Môn, thôi động đạo pháp đặc biệt này, có thể phản kích đạo pháp công kích của kẻ địch trở về.
Cái gương này, vốn bị Lục Kình Vương một quyền nổ tung. Chỉ có điều hiện tại đã tu bổ sơ bộ. Tuy rằng trên mặt kính còn có rất nhiều vết rạn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.
Người đúng lúc tu bổ nó cho tốt, tất nhiên là Cực Nhạc Tiên Phi. Sau khi Sở Vân lắp ráp được Cực Nhạc Hoan Hỉ Thuyền, lại thêm vài vị tiên phi mới. Trong đó chính là hai vị đại sư luyện binh, còn có một vị là đại sư đào tạo.