Kiểm tra mất khoảng mười phút, cô thấy trên màn hình nhỏ bắn ra một con số: “Chỉ số thông minh của bạn đạt mức 100, phạm vi chỉ số thông thường”
“Là chỉ số thông thường, tiếc thật, chỉ chút xíu nữa là đã 120 rồi! Cố Gia Huy, anh nói có đúng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Gia Huy, phát hiện sắc mặt anh có chút khó coi.
“Cố Gia Huy, anh sao thế?”
“Không có gì.”
Cố Gia Huy gượng cười.
Cô vợ nhỏ của anh thấp hơn cả giá trị trung bình, cái này là… thiếu hụt tâm nhãn sao?
“Cố Gia Huy, anh cũng thử một chút đi, em cảm thấy chơi rất vui.”
“Không cần, này chỉ là bán thành phẩm, cũng không quá tốt, đừng quá tin những thứ này. Người phụ nữ anh coi trọng, chỉ số thông minh khẳng định phải tới 120.”
“Đó là đương nhiên.”
Hứa Minh Tâm không nhịn được dương dương đắc ý vỗ ngực, giống như chỉ số thông minh của mình thật sự là 120 vậy.
“Minh Tâm, xế chiều nay anh phải đi Phú Quốc một chuyến, dự án khai phá làng du lịch đã tiến hành hơn nửa, anh phải qua xem thế nào. Hôm nay đi, ngày mai có thể về tới, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.”
“Vậy anh nhớ mang đồ ăn về cho em.
“Được.”
Lần này Hứa Minh Tâm không tiễn anh, chỉ giúp anh đơn giản thu dọn đồ đạc, dù sao cũng chỉ đi một ngày thôi.
Cô đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo.
“Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gọi báo em.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
