Một tiếng nổ kịch liệt từ ngôi nhà bên cạnh Tiểu Sửu vang lên, vô số khối xi măng từ trên trời rơi xuống.
Tất cả mọi người giật mình, không ngờ trên đỉnh đầu lại đột nhiên có vụ nổ, mọi người tản ra tránh né.
Minh Thù cầm cờ lớn cũng nhanh chóng tránh sang bên cạnh. Xui xẻo nhất chính là Tiểu Sửu, hắn ở ngay bên dưới vụ nổ, bị đồ đạc rơi xuống đè lên.
Phía trong tro bụi cuồn cuộn, có khí sắc bén phá vỡ không khí, từ bên trái bay về phía Minh Thù.
Minh Thù vung cờ lớn cuốn lấy ám khí, vung sang bên cạnh.
Vô số thanh đao nhỏ sắc bén cắm vào tường xi măng bên cạnh.
Minh Thù nhanh chóng đạp lên tường, leo lên trên cao. Ở dưới thấp bụi tràn ngập, ánh mắt hoàn toàn bị che khuất, không thấy rõ tập kích cô là thứ gì.
Đứng ở trên cao, Minh Thù nhìn về hướng ám khí bay tới. Có một người đàn ông đang mai phục, trên đầu hắn buộc một chiếc khăn đội đầu màu đen.
Người đó cũng đã phát hiện ra Minh Thù, một lần nữa ném ám khí tới.
Minh Thù “hừ” một tiếng rồi nhảy xuống, ám khí bắn tới chỗ cô mới đứng. Người đàn ông quấn khăn trên đầu nhìn lại, cô gái cầm cờ đã không thấy đâu nữa.
Người đàn ông đội khăn theo bản năng thăm dò bên ngoài, muốn nhìn xem Minh Thù tránh đến nơi nào rồi.
Tro bụi dần dần lắng xuống, người đàn ông đội khăn nhìn kỹ nhưng hắn vẫn không thấy người đâu.
Đi đâu rồi?
“Tìm tôi sao?” Giọng nói trong trẻo từ phía sau hắn vang lên.
Người đàn ông đội khăn tê rần, nhanh chóng xoay người.
Cô gái cầm cờ, lá cờ từ phía sau cô rủ xuống, bốn chữ lớn “Đế Quốc Mỹ Thực” màu đỏ tươi dường như có thể đánh vào thần kinh con người.
Khóe môi cô gái nhếch lên độ cong hoàn mỹ: “Tôi chẳng phải đang ở đây sao, nhìn gần thế này có phải thấy tôi rất đẹp đúng không?”
Người đàn ông đội khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
“Anh cố ý tới giết tôi.”
Minh Thù dùng câu khẳng định.
“Ai phái anh tới?”
Người đàn ông đội khăn cũng không trả lời, quay đầu nhảy xuống phía dưới.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Minh Thù đi sát tới bờ tường nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy Tiểu Sửu người đầy bụi đứng trên đống đổ vỡ, hắn giữ cổ người đàn ông đội khăn, tay kia trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, máu tươi chảy ròng ròng lên đống đổ vỡ.
Minh Thù: “…” Tàn bạo đến biến thái.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu! Nhanh cho trẫm ăn một chút!
Minh Thù nhảy xuống, Tiểu Sửu cười hì hì cầm y phục của người đàn ông đội khăn lau tay: “Bóp phát đã chết rồi, thực sự chơi không vui.”
Minh Thù lục soát trên người gã đàn ông đội khăn, tìm được hai túi lương khô, còn có một ít đồ linh tinh.
“Ồ…” Tiểu Sửu đột nhiên lại gần, bàn tay đẫm máu lấy ra một vật từ trong đống đồ ngổn ngang: “Đây không phải là chìa khoá sao? Con kiến hôi này thật may mắn, có điều bây giờ là chúng ta còn may mắn hơn, hì hì.”
Trong mỗi thành phố đều có phân bố các chìa khóa khác nhau, mà chỉ có nơi dùng những chìa khóa này mở ra mới tồn tại những trang bị có thể mang đi của thành phố này.
Thành phố này dường như chỉ có một chiếc chìa khóa, mà bàn tay vàng của nữ chính lấy được từ nơi đó.
Cho nên…
Chiếc chìa khóa này chắc là của nữ chính, dựa theo kịch bản mà cô đã xem, sẽ phải bị nữ chính giả cướp đi, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Minh Thù lấy chìa khóa tới, ánh mắt Tiểu Sửu di chuyển theo chìa khóa: “Cô cũng cảm thấy hứng thú? Chúng ta có thể đi xem thử, không chừng có thể lấy được thứ gì đó tốt.”
“Cậu không cảm thấy thứ này xuất hiện ở đây rất kỳ lạ sao?” Minh Thù mỉm cười.
“Đó là chúng ta may mắn.” Tiểu Sửu nói:
“Đi không?”
Minh Thù từ chối: “Không đi.”
Tiểu Sửu hơi thất vọng: “Trang bị của thành phố hai sao chắc cũng là đồ tốt.”
Minh Thù lại hỏi: “Cậu thiếu trang bị sao?”
“Hì hì, sao tôi có thể thiếu trang bị được.”
“Vậy đưa chìa khóa này cho tôi.” Minh Thù cất chìa khóa đi.
“Cô không đi, cô cầm chìa khoá làm gì?”
Minh Thù cười dịu dàng: “Tín vật đính ước.”
Tiểu Sửu: “?”
Minh Thù kiểm tra trên thân người kia một lần nữa, ngoại trừ mấy món đồ ngổn ngang cũng không phát hiện ra có gì không đúng.
“Lần sau lúc cậu giết người có thể bớt máu me đi được không?” Minh Thù đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Sửu.
“Ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống của tôi.”
“Hì hì, người ta thích lấy tay…”
Nhớ việc lúc trước Tiểu Sửu dùng những từ ngữ rất buồn nôn để miêu tả, Minh Thù rất không khách khí ngắt lời hắn:
“Câm miệng! Biến thái!”