Mọi người đã biết quan hệ giữa Tô Tuyết Nhi và Cố Thanh Sơn, cũng biết lúc này thực sự không thích hợp nói gì cả.
Tô Tuyết Nhi cắn môi, tắt quang não cá nhân đi.
“Anh tên là… Diệp Phi Ly?” Tô Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, tôi là Diệp Phi Ly.”
“Cố Thanh Sơn vẫn luôn coi anh như em trai ma đối xử, điểm này hẳn anh biết rõ, đúng không?”
“Đúng vậy, anh ta rất quan tâm đến tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Tốt.”
Tô Tuyết Nhi trịnh trọng lấy một thẻ bài lấp lánh ánh đỏ như máu ra.
“Cầm lấy, đây là do tôi lấy được lúc đi ngang qua trấn ác ma, rất có lợi cho anh đấy.”
Diệp Phi Ly khoát tay lia lịa, từ chối: “Cái này thì không cần, tôi cũng không làm được chuyện gì, đừng nên cầm đồ của cô thì hơn.”
“Anh cứ cầm đi, Thanh Sơn đối xử với anh như thế nào thì tôi cũng đối xử với anh như thế đó, đây là quà gặp mặt của tôi.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô không nói gì, nhẹ nhàng tung tấm thẻ bài ra.
Lá bài bay về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly đành tự tay tiếp lấy.
Lá bài ở trên tay hắn đột nhiên biến mất không tìm thấy nữa.
Diệp Phi Ly kinh ngạc giơ tay ra, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.
Chẳng có cái gì cả.
Lá bài đâu rồi?
“Diệp Phi Ly, anh hãy bảo vệ tốt nơi đây, nếu như Cố Thanh Sơn trở về, lập tức cho tôi biết.”
Tô Tuyết Nhi nói xong, đứng dậy ra khỏi biệt thự.
Chẳng biết tự lúc nào, trong tay cô xuất hiện một cây quyền trượng.
Cửa mở ra.
Tô Tuyết Nhi đi ra ngoài.
“Cô đi đâu vậy?” Ở phía sau, Diệp Phi Ly lớn tiếng hỏi.
Tô Tuyết Nhi không dừng bước, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Tôi phải thay anh ấy bảo vệ thế giới này thật tốt.”
Trương Anh Hào vẫn bất động, cho đến lúc này chợt đứng lên, đuổi theo.
“Sao thế?” Liêu Hành đi cùng, hỏi.
“Cô ấy là người phụ nữ của Thanh Sơn, nếu để một mình cô ấy chống lại Cửu phủ mà lỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cậu ta đây.” Trương Anh Hào vội vàng giải thích.
“Không đâu, còn có chúng tôi nữa.” Diệp Phi Ly đuổi kịp tốc độ của Trương Anh Hào.
“Đi đi, toàn bộ liên bang, quý tộc, tất cả dân chúng, quân đội đều là hậu thuẫn của các cậu.” Tổng thống nói.
Quang não trong tay ông sáng lên, Nữ Thần Công Chính bắt đầu tiếp nhận mọi việc từ đây.
Hoàng Hậu Valrhona lấy quang não ra, bắt đầu kêu gọi Thiết Màn.
Nhóm binh khí Hoàng Tuyền đi theo Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly.
Đoàn người ra khỏi biệt thự.
Tô Tuyết Nhi đứng trước biệt thự, tay giơ cao quyền trượng.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Diệp Phi Ly ngạc nhiên nói.
“Không biết, nhưng tôi cảm thấy có chút không ổn.” Trương Anh Hào nói.
Tô Tuyết Nhi thì thâm câu gì đó.
Cô nghiêm túc cắm quyền trượng trên mặt đất.
Oanh
Bụi đất tung bay, bốn phía cuồng phong nổi lên.
Một giọng vĩ đại mà uy nghiêm vang lên khắp bốn bể.
“Chủ nhân của Giới luật và Hình phạt, người thừa kế biển máu, người sở hữu áo bào trắng và quyền trượng, Nữ sĩ tôn quý của đảo sương mù, ta tuân lệnh của ngài.”
Sương khói tản đi.
Một con quái vật mặc một bộ giáp nặng chịch từ bầu trời từ từ rơi xuống.
Thân hình của nó to ngang một ngọn núi bình thường, đầu có hai sừng, lưng mọc ra hai đôi cánh.
“Ngươi tới thật đúng lúc.” Tô Tuyết Nhi nói.
Con quái vật kia mở to mắt, đối mặt với núi, quỳ một chân trên đất.
Nó tao nhã lễ độ nói: “Nữ sĩ tôn quý, bây giờ cần triệu tập quân đoàn, giết sạch toàn bộ sinh linh ở cái thế giới này sao?”
“Nữ sĩ tôn quý, bây giờ cần triệu tập quân đoàn, giết sạch toàn bộ sinh linh ở cái thế giới này sao?” Quái vật khổng lồ quỳ một chân trên đất, cung kính hỏi.
“Ngươi thèm khát giết chóc đến như vậy à?” Tô Tuyết Nhi như cười như không nói.
Quái vật khổng lồ cúi gằm đầu, nhún nhường đáp lời: “Xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi, tôi chỉ nhận được sự phẫn nộ của ngài đối với trói buộc nào đó.”
“Trói buộc?”
Tô Tuyết Nhi rù rì nói: “Đúng vậy, ta trốn tránh cũng lâu lắm rồi, nên đối mặt trực diện thôi…”
Cô vươn tay, nhấc pháp trượng từ dưới đất lên.
Quái vật liền xòe bàn tay ra, giúp Tô Tuyết Nhi đứng được trên không.
Nó thả Tô Tuyết Nhi xuống đỉnh đầu mình.
“Chúng ta đi thôi, đi về phía kia.” Tô Tuyết Nhi chỉ một phương hướng nói.
“Vâng.”
Quái vật bung hai cánh, dùng sức vung lên.
Chỉ sau một tiếng hô, quái vật đã bay lên trên cao, di chuyển về hướng thủ đô Liên Bang.
Quái vật bay rất nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt thì bóng dáng của nó liền biến mất.
Trương Anh Hào chăm chú nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Cô ấy đi đâu vậy?”
“Không biết, nhìn dáng vẻ tức giận của cô ấy chắc là những người này sẽ gặp tai ương.” chim trắng nhỏ lên tiếng.
“Sức mạnh như vậy, chúng ta mà đi chỉ tổ vướng chân.” Diệp Phi Ly khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm.
Tổng thống đứng trước cửa biệt thự, chậm rãi nói: “Nếu không có gì nguy hiểm thì chuyện của cô ấy và Cửu phủ chúng ta vẫn không nên tham dự thì hơn.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Valrhona gật đầu đồng ý.
Mọi người về biệt thự.
Mới ngồi xuống, cả nhóm đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
Diệp Phi Ly đau đớn té trên mặt đất,
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, dường như đang chịu đựng cái gì đó.