Thế nhưng…
Không ai nói cho bọn họ biết nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết người, mà là cướp đồ!
Cướp vũ khí trang bị thì cũng được đi, bọn họ lại muốn cướp đồ ăn.
Nghiêm túc sao?
“Không ăn một bữa đói bụng muốn phát điên, để không bị chết đói, nhiệm vụ của các người chính là cướp đồ ăn, để người khác chết đói!” Minh Thù nói như vậy.
Đồng đội: “…” Ha ha, hiện tại ra khỏi đội còn kịp không?
Minh Thù chống cằm, cố gắng nuốt chiếc bánh quy nén rất khó ăn xuống: “Tôi cảm thấy nên đặt cho đội của chúng ta một cái tên.”
“Tiểu đội giết chóc!” Tiểu Sửu lập tức giơ tay:
“Giết giết giết.”
Minh Thù nhìn hắn: “Suốt ngày đánh đánh giết giết ra thể thống gì. Hãy học theo cô bé kia, xem người ta ngoan chưa kìa.”
Gương mặt cô bé lạnh như băng liếc mắt nhìn Minh Thù, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Tiểu Sửu: “…”
Minh Thù lại gặm hai chiếc bánh quy nén, đau lòng nói: “Đế Quốc Mỹ Thực.”
Trẫm nhớ đùi gà, cổ vịt, chân giò!
Mọi người: “…”
Nghiêm túc sao?
Hiện tại bọn họ đang chơi trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi mỹ thực!
Tuy mọi người phản đối nhưng Minh Thù vẫn ra sức bác bỏ ý kiến của mọi người, ra lệnh đặt tên tiểu đội thành Đế Quốc Mỹ Thực.
Ngộ nhỡ về sau bọn họ, chỉ là ngộ nhỡ nổi danh, một khi người khác nghe tên của bọn họ…
Viễn cảnh đó, mọi người không dám tưởng tượng.
“Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là khiến người chơi khác chết đói!” Minh Thù đứng lên, khẩu khí mạnh mẽ:
“Chúng ái khanh có lòng tin hay không!”
Có một người kỳ lạ như vậy dẫn đầu thà không có còn hơn.
Minh Thù mở bản đồ nhìn qua, hiện tại tỉ lệ nhân số là 1253:1390.
Đội đen vẫn ở thế hạ phong.
Còn sớm còn sớm, trước cướp vật tư đã.
“Cô nhóc, điểm an toàn kế tiếp ở chỗ nào?” Minh Thù nhìn về phía Đề Nha.
Đề Nha giơ tay lên hiện ra một trang giấy, trên giấy vẽ lộn xộn gì đó. Dù sao Minh Thù xem cũng không hiểu, nhưng Tiểu Sửu có thể hiểu.
“Cách nơi này hơi xa.” Tiểu Sửu lại nhìn bản đồ một chút:
“Muốn đi qua, phải xuyên qua khu nhiều người chơi tụ tập. Ha ha, có thể kiếm được không ít đầu người đó.”
“Đi!”
Vì đồ ăn vặt!
Vì chính nghĩa!
Phất lên lá cờ đế quốc!
Minh Thù không biết Tiểu Sửu và Đề Nha theo cô là có mục đích gì, nhưng chỉ cần có thể dẫn cô tìm được vật tư, đó chính là người tốt.
Người tốt một đời bình an.
Quả nhiên theo như lời Tiểu Sửu nói, muốn đi đến điểm an toàn kế tiếp, sẽ gặp rất nhiều người chơi.
Minh Thù ngồi trên cao gặm bánh quy nhìn đồng đội thu hoạch đầu người.
Nhà Phật không giết người.
A di đà phật, thiện tai thiện tai.
“Ôi chao, kia là ai, lấy vật tư trên người hắn đem tới đây!” Minh Thù chỉ vào một người đồng đội.
Tên đồng đội đảo mắt, khom lưng móc ra một chồng bánh quy từ tên vừa bị hạ. Hắn mới vừa lấy hết thì thi thể người chơi đó tan biến.
Xác định trên chiến trường không còn ai, đội hội tụ đầy đủ trước mặt Minh Thù.
Minh Thù không biết lấy từ đâu ra một lá cờ màu đen, Tiểu Sửu cầm thuốc màu đỏ viết lung tung lên phía trên.
Lấy thuốc màu này từ đâu?
Mọi người nhìn kỹ hơn, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
Mặc dù biết mình gia nhập vào một tà giáo nhưng bây giờ bọn họ mới biết, tà môn của tà giáo nổi lên, bọn họ vẫn chịu không nổi.
“Nộp lên đi.” Minh Thù ngoắc tay.
Khóe miệng mọi người co giật giao vật tư cho Minh Thù, Minh Thù cầm hơn phân nửa, phần còn lại trả về.
Mọi người: “…”
Bỏ đi, tuy cô có điểm kỳ lạ nhưng đối xử với người của mình rất tốt.
Tiểu Sửu nhanh chóng vẽ xong lá cờ.
“Tôi để cho cậu viết vài chữ, cậu vẽ cái gì thế!” Minh Thù đánh “bộp” lên đầu Tiểu Sửu.
Chữ viết của Tiểu Sửu không tồi nhưng vẽ thì… trẻ con còn vẽ đẹp hơn hắn.
“Tôi đó!” Tiểu Sửu cầm lá cờ nói: “Có giống không?”
Minh Thù cười ha ha: “Giống.”
Tiểu Sửu rất đắc ý, Đề Nha dường như không đành lòng nhìn thẳng đành dời ánh mắt đi chỗ khác. Minh Thù đâm một đao: “Giống con rùa bị người ta chém mất đầu.”
Tiểu Sửu: “…”