-Quốc cữu, Tiền đại nhân nói rất đúng!
-Lúc trước, Khánh Quốc ta chủ động tới Yến Quốc kết minh, vì nền hoà bình của đôi bên, là nhờ Thánh thượng suy nghĩ thấu đáo. Ai ngờ người Yến Quốc lại nhân chuyện Nguỵ Quốc mà làm khó dễ Khánh Quốc ta. Dây dưa một tháng đôi bên vẫn chưa hiệp nghị được với nhau. Yến Quốc lại còn đề nghị cắt đất, khiến người người oán giận. Thánh thượng cũng không hài lòng, liền hạ chỉ triệu hồi sứ đoàn và Tây Hà vương gia trở về. Lúc này, người Yến Quốc mới quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chủ động đưa công chúa sang, lại muốn kết minh cùng Khánh Quốc chúng ta. Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết vì sao người Yến Quốc trước sau lại hành động khác nhau như thế? Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?
-Đúng vậy. Người Yến Quốc rốt cuộc có thật tâm muốn kết minh với Khánh Quốc chúng ta hay không, đến nay đây vẫn là một nghi vấn lớn!
-Nay Tần mai Sở, người Yến Quốc gió chiều nào che chiều ấy, đổi ý nhanh quá!
Các quan viên Khánh Quốc không hề e ngại Xương Đức Hầu và mấy vị sứ thần Yến Quốc, nói chuyện cực kỳ khó nghe.
Hàn Mạc cười lạnh, trước khi đến dự tiệc, hắn đã biết buổi tiệc hôm nay chẳng dễ dàng gì. Lời trách cứ của các vị quan viên này dĩ nhiên đều là có ý tốt. Quốc cữu chắc chắn cũng biết hôm nay sẽ có chuyện phát sinh, nếu không Tiền trung thừa nhất định sẽ không dám tranh luận cùng Quốc cữu, các quan viên Khánh Quốc càng không thể tại tiệc của phủ Quốc cữu mà nói xằng được.
Trong phòng tiếng ồn ào không ngớt, Tiền trung thừa kia càng thêm đắc ý, giơ chén đứng trước mặt Xương Đức Hầu, hoàn toàn không có ý lui xuống.
Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh thấy vậy, gắng lấy dũng khí, đứng dậy, hướng vị Tiền trung thừa kia, cao giọng nói:
-Tiền đại nhân, Đại Yến ta đem công chúa gả cho thái tử quý quốc, chính là vì nghĩ đến đại cục, là vì hoà bình của hai nước ta. Giờ ngài lại mượn rượu nói xằng nói bậy, bất kính với Hầu gia chúng ta, có phải ngài muốn phá hỏng kết minh của hai nước Yến Khánh hay không?
Tống Thế Thanh được cử tới Khánh Quốc dĩ nhiên cũng không phải người bất tài, tài ăn nói của y cũng được vài phần.
Lời Tống Thế Thanh nói ra, người nghe tuy rằng thấy hơi lộn xộn, nhưng tất cả đều nghe rất rõ ràng.
Tiền trung thừa kia đã quay đầu, thấy Tống Thế Thanh đứng đó, liền cười ha ha, tiến lại nói:
-Vị này tên là gì, xin được thỉnh giáo?
-Bản quan chính là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh của Đại Yến!
Tống Thế Thanh biết rõ thể diện của Yến Quốc, nên dù vô số ánh mắt đang tập trung nhìn, vị Lễ bộ Thị lang này vẫn đứng thẳng người, nhìn thẳng mặt Tiền trung thừa đáp trả.
Tiền trung thừa nhìn Tống Thế Thanh từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên quay đầu lại, hỏi các quan viên Khánh Quốc:
-Chư vị, Yến Quốc còn có Lễ bộ sao? Người Yến Quốc biết cái gì gọi là lễ nghi sao?
Hắn vừa hỏi câu này, tức thì cười vang, khiến người Khánh Quốc cũng cười rộ lên. Một vị danh sĩ rung đùi, đắc ý nói:
-Lễ nghi thiên hạ chỉ có ở đất bắc mà thôi, làm gì có đến đất đông và tây!
Tiếng cười châm biếm vang vọng khắp trong sảnh đường.
Tào Ân lãnh đạm, vẫn bình tình như trước. Hàn Mạc vẫn cầm chén rượu, bình tĩnh uống tiếp.
Tống Thế Thanh bị Tiền trung thừa châm chọc, tiếng cười vừa nổi lên, y đã đỏ mặt, trầm giọng nói:
-Tiền đại nhân, người Khánh Quốc tự xưng là một nước trọng lễ nghi, vậy mà ngài lại có thể nói năng bậy bạ vậy sao? Người Khánh Quốc tự xưng là có tài văn chương, phong lưu tài tử, nơi nơi phồn hoa rực rỡ, đến người dân bình thường cũng thông hiểu thi thư lễ nghĩa. Trước đây chưa tới Khánh Quốc, bản quan còn có chút hoài nghi, nhưng hôm nay nhìn các đối đáp của Tiền đại nhân này, ta lại càng nghi ngờ hơn!
Hàn Mạc nâng chén rượu, liếc mắt nhìn Tống Thế Thanh, khoé miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười. Vị Lễ bộ Thị lang Yến Quốc này đúng là có vài phần khí phách và gan dạ, sáng suốt, không làm Yến Quốc mất mặt.
Có điều, những lời này của Tống Thế Thanh nhất thời càng làm những người trong sảnh đường oán giận hơn. Tiền trung thừa kia tiến lên một bước, dữ tợn nhìn Tống Thế Thanh, cười lạnh nói:
-Bản quan chỉ biết người Yến Quốc các ngươi tâm không trong sáng. Miệng nói muốn kết minh cùng Khánh Quốc chúng ta, nhưng thực ra chỉ muốn vơ vét tài sản, tiền bạc của Khánh Quốc chúng ta mà thôi. Nói thật cho ngươi biết, Khánh Quốc ta đất rộng của nhiều, cho các ngươi vài ba thứ kia, chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông, chẳng có gì đáng kể hết! Ngươi tự xưng là Lễ bộ Thị lang của Yến Quốc, vậy nhất định cũng là người tài hoa xuất chúng, nếu không làm sao có thể khiến học sinh Yến Quốc ngươi bái phục. Lễ bộ chuyên coi sóc chuyện thi cử trong kinh, dĩ nhiên sẽ không phải toàn phường giá áo túi cơm ngồi kiểm tra học sinh rồi. Chỉ có điều, các hạ nếu có chút tài danh, chẳng lẽ chư vị danh sĩ của Khánh Quốc ta lại không biết được một phần. Không biết ngươi có thể thể hiện chút ít không?
Gã xoay người, hướng về phía đám danh sĩ, hỏi:
-Chư vị tiên sinh, không biết các ngài có nghe nói Yến Quốc có vị tài tử Tống đại nhân này hay không? Đã từng nghe nói đến tác phẩm nào xuất sắc, nổi tiếng của y chưa?
Các danh sĩ lắc đầu, có người vuốt râu, có người lắc đầu không nói, nhưng đại đa số mọi người đều tỏ rõ thái độ khinh thường.
-Tống đại nhân, tất cả những người ngồi đây đều là danh sĩ Khánh Quốc ta, phàm là những người tài năng xuất chúng thiên hạ, các vị tiên sinh ở đây nhất định đều biết.
Tiền trung thừa cười ha ha, nói:
-Nếu chư vị tiên sinh đều chưa từng nghe qua thanh danh của Tống đại nhân này thì có lẽ tài học của y thật sự không đáng nhắc tới. Bản quan xét từ trên xuống dưới tài cán của Tống đại nhân, cũng không hiểu Lễ bộ Yến Quốc các ngươi là kiểu nha môn như thế nào? Chỉ sợ tất cả đều là những kẻ tay cầm mấy cuốn sách bại hoại, giơ giơ mấy cái cán cờ, học người kiểu cung cúc phục vụ, mà gọi là Lễ bộ sao?!
Trong sảnh mọi người không chút kiêng kỵ, lại cười vang lên. Đến các thị nữ hầu hạ bên cạnh cũng thoáng che miệng, nhịn không được mà cười rộ lên, làm những người Yến Quốc mất hết thể diện, khiến mỗi người Khánh Quốc đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tống Thế Thanh nhăn mặt, cả giận nói:
-Ngươi…Ngươi nói càn. Thân là quan lại, làm đúng với phận sự là được rồi, cần gì…Cần gì phải ngâm thơ từ ca phú, có tác dụng gì chứ?
-Không thuộc thơ từ sao có thể hiểu được ý của thánh hiền từ xưa đến nay? Không thông hiểu đạo thánh hiền, sao có thể trị nước an dân?
Tiền trung thừa không hổ là ngự sử trung thừa của ngự sử, miệng lưỡi sắc bén, lời lẽ ghê gớm, nói chuyện cực kỳ xảo quyệt, ác độc:
-Người không học vấn, không nghề nghiệp mới là kẻ không tài không đức, chẳng qua Tống đại nhân chỉ lấy lý do như vậy để che giấu sự vô tri của bản thân mà thôi!
Thật ra, ba người Yến Quốc ở đây đều biết đối phương đang cố ý khiêu khích, mục đích là để mấy người tức giận. Đến lúc đó nếu phát sinh chuyện tranh chấp, không vui, những người này nhất định sẽ thêm mắm, dặm muối, thêu dệt thêm chuyện ngày hôm nay, khiến người Khánh Quốc nổi giận với Yến Quốc, phá hỏng mối quan hệ đôi bên.
Sứ đoàn Yến Quốc đến Khánh Quốc, già trẻ lớn bé Khánh Quốc đều đổ dồn mắt theo dõi bọn họ.
Tống Thế Thanh biết đối phương hôm nay cố ý làm khó dễ là muốn y phẫn nộ mà thôi. Y hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống, cười lạnh, nói:
-Tiền đại nhân, hai nước chúng ta kết minh, bản quan không muốn hôm nay phát sinh chuyện không hay. Có điều ngươi cũng nên nhớ kỹ, quý quốc tặng tiền tài khoáng sản cho Đại Yến không phải là do Đại Yến ta yêu cầu, mà là do quý quốc mong muốn mà thôi!
Tiền trung thừa cười ha ha, uống cạn chén rượu, nói kỳ quái:
-Cũng giống như quý quốc muốn đưa công chúa sang đây thôi?
Lời hắn nói còn chưa dứt, một tiếng “xoảng” đã vang lên. Hàn Mạc đang ngồi bên cạnh Tống Thế Thanh đã rút ra thanh bội đao trên bàn, ánh đao loé lên, bội đao đã kề sát họng Tiền trung thừa.
Hành động này của hắn cực kỳ bất ngờ. Mọi người chỉ thấy bên cạnh Tiền trung thừa thoáng lên một bóng người. Đến khi thấy được rõ ràng, đã thấy Hàn Mạc đứng lên, tay trái vắt sau lưng, tay phải cầm đao. Thanh đao lạnh lẽo kề sát cổ họng Tiền trung thừa.
Tất cả mọi người biến sắc, ngay cả Quốc cữu đang ngồi trên ghế chủ toạ cũng trợn mắt há hốc mồm. Xương Đức Hầu Tào Ân cũng không nén nổi nhíu mày, chỉ có riêng Quốc sư Thuần Dương chưa hé răng một lời nào, vẫn ngồi yên như cũ, tựa như ngủ say.