Chim trắng nhỏ lạnh lùng nói: “Ta đã kể xong, người nào tán thành, người nào phản đối?”
Nó nói xong câu thoại này, lập tức thay đổi sang giọng trần thuật: “Sau đó, tất cả người chết ở tầng mười tám địa ngục đều ra sức gật đầu, gào lên rằng quỷ vương muôn năm, chúng tôi tán thành quyết định của ngài.”
Hai tay Tô Tuyết Nhi chống cằm, mắt lóe sáng nói: “Anh ấy thật sự giết sạch hàng tỉ người chết ở địa ngục Nhấm Nuốt ư?”
Chim trắng nhỏ thở dài nói: “Đoạn này ta đã nói đến bảy lần rồi, nói thêm nữa chắc ta thành chim chuyên đi kể chuyện mất.”
“Vậy ngươi kể xem sao anh ấy cứu ngươi được.”
“Được… A!…” chim trắng nhỏ bất đắc dĩ nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ, dùng ngón tay chọc chọc Liêu Hành.
Liêu Hành hiểu ý.
Ông ta lớn tiếng nói: “À, chủ nhân Tô phủ, chuyện chúng tôi vừa bàn, cô có ý kiến gì không?”
“Hỏi tôi làm cái gì, chuyện nhàm chán của mấy người không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.” Tô Tuyết Nhi thản nhiên nói.
Lão già này thật là làm cho người phiền chán.
Oành!
Cửa lớn mở ra.
Cả người Diệp Phi Ly toàn máu đi tới.
“Tên cuồng giết người Trúc Cơ Kỳ đã bị tôi giải quyết rồi, tự tay tôi đã lấy đầu của hắn ta.” Diệp Phi Ly nói.
“Bẳng quang não anh đã nghe được ý kiến của mỗi người chúng tôi rồi, vậy bây giờ cái nhìn của anh là gì?”
“Tôi?”
Diệp Phi Ly thả tay, để lộ nụ cười thích ý.
“Tôi là quỷ giết người, giết nguời tu hành tôi sẽ tăng thêm lực lượng nên tôi giơ hai tay đồng ý.”
“Vậy thì mọi người đều nhất trí.” Tổng thống nói.
“Chưa được, vẫn còn các Cửu phủ khác chưa tỏ rõ thái độ.” Nữ hoàng Valrhona ngẫm nghĩ nói.
“Không phải chủ nhân Tô phủ còn đang ở chỗ này sao.” Diệp Phi Ly chỉ vào Tô Tuyết Nhi nói.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai nói gì.
Liêu Hành vội ho một tiếng, giải thích: “Chủ nhân Tô phủ nói chuyện không liên quan gì với cô ấy cả.”
Diệp Phi Ly ngồi xuống, rót cho mình ly nước soda, một hơi uống cạn sạch.
“Tại sao không liên quan, nếu chủ nhân Tô phủ chẳng quan tâm đến gì cả thì cũng quá không có tinh thần trách nhiệm rồi.” Diệp Phi Ly phê bình.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Trương Anh Hào mịt mờ lắc đầu, ý bảo anh ta đừng dại dột nói thêm gì nữa.
Chủ nhân Tô phủ… Là một người rất mạnh mẽ.
Lần trước Liêu Hành với chim trắng nhỏ nói sai, đã chọc cho cô bộc phát lực lượng, không ai dám nhìn thẳng.
Mấy ngày gần đây, cô đều ung dung xuyên qua không gian mà đến.
Việc này người bình thường há lại có thể làm được?
Tô Tuyết Nhi hơi hơi quay đầu, nheo cặp mắt xinh đẹp.
Trên người cô tản mát ra một khí thế nguy hiểm.
“Cả Cửu phủ tôi cũng lười để ý, thì quản chuyện của các người làm gì?” Tô Tuyết Nhi lạnh như băng nói.
Diệp Phi Ly: “Cô phải quản.”
“Ồ? Lý do quản?” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô cảm thấy đã có chút phiền rồi.
“Bởi vì cô là người phụ nữ của anh ta, chuyện này là do anh ta làm, mà bây giờ anh ta lại không ở đây, trừ cô ra, còn ai có thể thay anh ta làm chủ?” Diệp Phi Ly nói.
Tô Tuyết Nhi ngẩn ngơ.
Liêu Hành âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Trương Anh Hào nhíu mày
Tổng thống và Valrhona cũng cùng nhau nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Tô Tuyết Nhi lắc lư, chợt đứng lên.
“Mau báo cáo lại cặn kẽ chuyện các người vừa bàn bạc cho tôi.”
Cô vô cùng nghiêm túc nói.
“Cô quyết định tham gia vào?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tất nhiên, Chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của tôi” Tô Tuyết Nhi nói.
Diệp Phi Ly đứng trước mặt Tô Tuyết Nhi, báo cáo tường tận tình huống hiện tại.
Những thuật pháp và năng lực ở trong truyền thuyết đã xuất hiện ở nhân gian.
Nhóm binh khí thần kỳ ở Hoàng Tuyền cũng bắt đầu tìm kiếm chủ nhân.
Thậm chí ngay cả tuổi thọ của con người cũng bởi vì tu hành mà trở nên dài hơn nhiều.
Trong tình huống này, khó tránh khỏi có một số người có tốc độ tu hành cực nhanh, bởi vì nắm giữ được sức mạnh trước nay chưa từng có mà ý đồ muốn mở rộng ham muốn cá nhân.
Có người bắt tay vào xây dựng thế lực cho riêng mình, có người lại không tiếp nhận quy tắc ràng buộc của xã hội, dựa theo ý muốn của mình tự ý hành động.
Nói chung là, trật tự truyền thống mà nhân loại đã thiết lập và tồn tại mấy ngàn năm bởi vì số nhân loại có thực lực đột nhiên tăng mạnh mà lung lay sắp đổ vỡ.
Tô Tuyết Nhi chăm chú nghe xong, không để ý tới chuyện này.
Cô nhìn Diệp Phi Ly hỏi: “Anh với Thanh Sơn có quan hệ gì?”
“Anh ta cứu tôi khỏi sự hủy diệt và sa ngã, luôn dẫn dắt tôi, tôi cũng không biết nên hình dung loại quan hệ này như thế nào.” Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút rồi nói.
Hắn ta vẫy tay về phía sau.
Bỗng có một cô gái nhỏ thanh thuần xuất hiện ở bên cạnh hắn ta.
“Lại đây, chào hỏi chị dâu đi.” Diệp Phi Ly nói.
“Em chào chị dâu.” Cô gái nhỏ cười ngọt ngào, nói.
“Xin chào.” Tô Tuyết Nhi nhận tiếng xưng hô này, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.
Bỗng tay cô khẽ động.
Một lá bài màu xám được tung ra, màn sương xám dày rải rác trong không khí, bao vây lấy cô gái nhỏ.