Mắt thấv đồng bạn chết thảm, cả đám ngưỡi chẳng những không có sợ hài, ngược lại phát lên cảm giác thù hận. Trường kiếm đoản đao. song phủ đơn tiên đểu đánh ra. nhất tề đánh về phía Trương Tể.
Trương Tế khẽ vươn tay. bắt lấv người đã chết ngăn ở trước ngưỡi. Chi nghe tiếng phập phập vào thịt không dứt bẽn tai. Người nọ đã bị nững vú khí đánh tới chém thành vài đoạn, không thành, nhân dạng. Trương Tế lại nhân cơ hội giết thêm một người, rồi xoay người lăn một vòng, thối lui đến dưới tường.
Lô lào Tam xa xa nhìn thấy cũng thán phục. Hắn cũng coi như là trong đống người chết lăn ra. Nhưng cùng ít gặp loại sinh tử một đường này.
Trương Tế đương nhiên không dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó. không gì cản nổi bẳng Tiêu Bố Y. Nhưng thủ pháp, thời cơ. thủ đoạn độc ác giết nhàn so với Tiêu Bố Y, chi có thể nói chi có hơn chứ không kém.
Hắn thổi lui đến bên tường, đã mất đường thổi lui. Mọi người hai mắt phóng hòa. muốn
xông lên. Đột nhiên nghe được thanh âm xẹt xẹt vang lên liên miên không dứt. Sự chú ý của mọi người đểu bị Trương Tế hấp dẫn. chưa bao giờ nghĩ đến đầu tường đột nhiên tuôn ra rất nhiều người. Mỗi người cẩm trong tay nò cứng, vừa bóp cò, giữa không trung tên nỏ đã như châu chấu!
Một khắc này đinh viện, giống như địa ngục chốn nhân gian. Chi thấy tên nõ đan xen, từng đạo huyết vụ từ thân thể mọi người toát ra, tràn ngập cả đinh viện. Một đợt tên nỏ đi qua. mấy chục hán tử mới vừa rồi còn như rồng như hổ. đã mềm nhũn gục xuống đắt. trong mắt tràn đằv sự không thể tin nổi.
Trương Tế sắc mặt không thay đồi. ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chi nghe thấv tiếng ồn ào vang lên. ỡ các phòng sau của đình viện, trong đại sảnh, lúc này mới lại chạy ra không ít hán tử. đểu quát hỏi: “Có chuyện gì?”
Những ngưỡi này nghe được tiếng hô quát thảm thiết, trong lúc nhất thời không rõ chuyện gi. Đen khi cảm thấy không đúng thi đợt giết chóc thứ nhắt đã chấm dứt. Trương Tế làm gương cho binh sĩ, không nói hai lời đã xông về phía đám người kia. Mọi người đều hô hoán lên. Ngay sau đó. trên đẩu tường các vệ binh đã nhảv xuống, như sói như hổ hướng về phía những kia hán tử phóng đi. Thoáng qua đã triển khai đợt tàn sát thứ hai.
Quý Thu một mực ỡ ngoài cửa nhìn, nhịn không được hai chán phát run. Trong mắt hắn. mồi một người Vương Thế Sung phái đến ỡ đãv đều là hảo thủ lấv một chọi mười. Thậm chí có thể ngăn cản quân đội tấn cõng. Nhưng hòm nay hắn mới phát hiện, bán thán đã sai rồi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Binh sì Tây Lương không chút kiêng nể gì mà ra tay. Khu nhá vốn có chút vắng vẻ, vốn thích hợp cho những người này làm việc. Xung quanh cũng không có dân chúng. Nhưng cho dù có dân chúng thi tròng thấv loại tình hình này. đã sớm cao chạy xa bay, làm sao mà dám tiến đến.
Trong loạn thế, mạng nhu cỏ cây. ké mạnh thì sống. Ai cũng không muốn chịu chết một cách khó hiểu.
Càng nhiều nguỡi trang phục dân chúng vây tới. Trước nhảv vào nhà, đánh vào cửa chính. Sau khóa chăt đầu tường, ngõ nhò các vếu đạo. Bọn họ động tác mau lẹ, hung mãnh mà lại đâu vào đấv.
Phụ trách giết ngưỡi không lưu tình chút nào. Phụ trách trấn giữ vô cùng lãnh khốc. Tuy có người phát giác không đúng, muốn lao ra khỏi khu nhà. nhưng lại bị những người bảo vệ yểu đạo bóp chăt lấy, ngà xuống dưới đầu tường.
Sau chừng một chén trà nhò. tiếng kêu thảm thiết chậm rãi dừng lại. Lò lào Tam lúc này mới thở phào một hơi. cưỡi khổ lắc đầu. Hắn tuy là tổng chi huy nhiệm vụ lần này. nhưng chi có phẩn đứng xem.
Bước đi thong thả vào trong đình viện, nhìn thấy thi thể khắp nơi trên đất. máu chảv thành sòng. Lò lào Tam cùng không đồng tình, lập tức hỏi: “Đều đã giải quyết chưa?”
Trương Tế toàn thân đều là máu tươi của ngưỡi khác, nghe được câu hòi, trầm tĩnh nói: “Căn cứ hồi báo. Đã chết ba mươi tám người” Hắn lời còn chưa dứt. chợt nghe thấv xa xa có hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến. không lộ ra chút vẻ mặt nào nói: “Đã chết bốn mươi người. Nói như vậy còn hai người”. Tiếng của hắn vừa dứt. lại một tiếng hét thảm truyền đến. Lô lào Tam cười nói: “Còn một người cuối cùng”.
Căn cứ theo tin tức của Quý Thu. ỡ đãv tổng cộng có bốn mươi ba người. Trước mắt chi cằn chờ người cuối cùng chết, thi nhiệm vụ của bọn họ sẽ hoàn thành. Nhưng Trương Tế, Lô lào Tam đợi thật lâu. cũng không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra nữa.
Nhìn thấy Trương Tế nhìn qua. giống như nhìn về phía người chết. Quý Thu rùng minh một cái gắp giọng nói: ‘”Bốn mươi ba người. Tuyệt đổi không có sai. Ta thật không có lừa các người. Chẳng lè người nọ ra ngoài sao?”
Trương Tế chi trả lại bốn chữ: “Tiếp tục lục soát!”
Bên ngoài đình viện có chừng trăm người bảo vệ các vếu đạo. Trong đình viện ít nhất có năm mươi người đang tìm kiếm, mồi người chia ra một góc. Những người này đều kinh nghiệm phong phú, cho dù là ruồi bọ. chắc hắn cũng có thể phát hiện. Nhưng không ai phát hiện ra người cuối cùng kia.
Trương Tế không hề ngồi đợi. cũng gia nhập còng tác tim kiếm. Ngay khi Lô lào Tam cực kv thất vọng, thi có một người chạv tới. ờ bên tai Trương Tế nói mấv câu. Trương Tế gật đầu. sải bước về phía hậu viện, đi thẳng tới trước một giếng nước.
Cúi đầu ngắm nhìn xuống phía dưới. Chi thấy được tối om nhìn không thắy đáv. Trương Tế nói: “Leo ra. Ta không giết ngươi”.
Trong giếng không có một tiếng động. Trương Tế khua tay nói: “Ném đá xuống dưới”‘. Hắn vừa ra mệnh lệnh, một khối đá lớn đã được ném xuống. Sau khi nghe một tiếng đùng vang lớn. khòi phục sự vên lặng. Trương Tể ánh mắt lộ ra âm lành, trầm giọng nói: “Ta một lần nữa cho ngươi cơ hội cuối cùng”.
Trong giếng vẫn không có động tình. Quý Thu hầu như cho rẳng Trương Tế là đang tự nói một mình. Nhưng cũng biết, trong giếng cho dù có người, lúc này cùng sẽ tuyệt không đi ra. Bởi vì dựa váo địa thế. hắn còn có thể sống sót. Chi cần có người xuống giếng xem xét, hắn có thể tránh ở chồ tối cấp cho một đao. Nhưng nểu chui ra, đối mặt với những sát thủ máu lạnh này. Người này thật sự không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Chi tiếc. Hắn cho dù tránh ỡ trong giếng. Cũng không có bắt luận cơ hội sống sót nào!
Trương Tế vung tay lên. lỡn tiếng nói: “Chuyển tảng đá lớn tới. lấp đày miệng giếng này!”
Hắn thanh âm thật lớn. chẳng những tất cả thủ hạ nghe rõ ràng. Mà cho dù có người tránh ỡ trong giếng, hiển nhiên cùng có thể nghe được. Các thủ hạ nhất tề lên tiếng. Trong giếng lập tức truyền đền Thanh âm sợ hài, “Ta lặp tức đi ra. cẩu ngươi tha cho ta!”
Người nọ trong thanh àm tràn đằv vé khủngbố. TrươngTế lại tàn nhẫn cười cười, không nói hai lời. Hơn mười khối đá lớn ném vào trong giềng. Trong giềng truyền đến một tiếng hét thảm, thoáng qua đã không còn tiếng động. Trương Tể cười lạnh một tiếng, vươn tay lắv một thanh chùy, nặng nề đập cho vách giếng sụp xuống. Đem miệng giếng phong kín. Mọi người còn lấp đất lên trẽn. Người nọ ỡ dưới giếng cho dù không chết, cũng không có khả năng có thể còn sống.