“Làm sao vậy?” Trương Thác hỏi.
“Một kiếm”
Bạch Trình duỗi một ngón tay ra: “Đại ca, không phải gân đây anh phái tôi đi thăm dò một số chuyện liên quan tới sách cổ sao? Tôi đi đến các lăng mộ xung quanh, nhìn thấy một cao thủ, anh ta chỉ cần một kiếm đã có thể để lại một vết thương trên cánh tay của tôi Khi Bạch Trình nói ra chuyện này trong mắt mang theo sự tán thưởng.
Một nhát kiếm.
Trương Thác vừa nghe thấy những lời Bạch Trình nói thì vô cùng ngạc nhiên.
Năng lực của Bạch Trình như thế nào, anh là người rõ hơn bất cứ ai, thậm chí ngay cả Trương Thác cũng không thể chỉ sử dụng một nhát kiếm là có thể khiến Bạch Trình bị thương.
Trương Thác đặt vòi hoa sen trong tay xuống.
“Đưa tôi đi xem”
Bạch Trình gật đầu, lái xe đưa Trương Thác đi về phía nghĩa trang.
Nghĩa trang mà Bạch Trình sắp đến là một di tích lịch sử có lịch sử gần tám trăm năm, xung quanh nghĩa trang có một số người đang chăn gia súc sinh sống.
Trước kia, phóng viên từng đến đây để phóng vấn những người dân này, hỏi bọn họ tại sao lại sinh sống ở quanh khu nghĩa trang này, và câu trả lười của những người dân ấy đã khiến phóng viên cảm thấy không thể tin được.
Những người dân chăn nuôi gia súc này cho biết, từ xưa đến nay nghĩa trang này là một bãi đất trống, khu vực thuộc nghĩa trang đều không có lấy một ngọn cỏ, một con chim, nhưng sau khi bước ra khỏi nghĩa trang thì đất đai lại vô cùng phì nhiêu, xanh tốt.
Ngay sau khi bài báo được xuất bản, rất nhiều người đều mang theo thái độ ngờ vực, không quản đường xá xa xôi đến đây để chứng thực. Sau khi được tận mắt chứng kiến, bọn họ mới thật sự tin vào những lời mà những người dân ở đây nói.
Bên trong nghĩa trang quả thực không có lấy một ngọn cỏ, thậm chỉ là cỏ dại cũng không hề có.
Lúc đó có người đặc biệt bắt được hai con chim nhỏ, sau đó đặt vào trong mảnh đất này, không ngờ hai con chim đó không những không bay đi, mà còn nhảy nhót điên cuồng, như thể trên mặt đất có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Sự việc này khiến rất nhiều người tò mò, nhưng cho đến nay, không một ai có thể tìm ra nguyên do.