“Có phải là ba người kỳ quái lúc trước chúng ta gặp không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Hiện tại ngay cả ven đường bọn họ cũng tìm được vũ khí, cũng coi như vận may bọn họ tốt, không gặp phải trường hợp đặc biệt lợi hại nào, nếu không đội bọn họ đâu thể ở đây.
Nhưng chỉ có Đỗ Miên biết, nếu không phải cô dẫn đường, những người này không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cô ta phải nhanh chóng tìm được Thu Nguyệt, phải đoạt được trang bị kia trước cô ta…
“Bụp!”
Biểu cảm trên mặt nữ sinh mặc váy thể thao đột nhiên cứng đờ. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đầu nữ sinh mặc váy thể thao rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.
“A!”
Máu tươi văng vào mặt một nam sinh, ánh mắt mơ hồ chứng kiến một bóng đen nhảy xuống phía sau bọn họ.
“Chạy!” Đỗ Miên hét một tiếng với gã đeo kính.
Gã đeo kính muốn lôi một nam sinh bỏ chạy, đáng tiếc hắn sợ đến ngây người. Gã đeo kính kéo hai cái không thấy di chuyển, không thể làm gì khác hơn là bỏ hắn lại, chạy theo Đỗ Miên đến điểm an toàn.
Người phía sau giết chết nam sinh kia rồi đuổi theo.
Mắt thấy đao trong tay hắn sắp chém vào người gã đeo kính, đột nhiên Đỗ Miên đánh vào người kia.
Gã đeo kính nhặt một khẩu súng trên đất lên, hắn hốt hoảng nhắm nòng súng bắn ngay vào người kia, hắn chỉ nổ súng dựa vào bản năng.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên không phải từ phía gã đeo kính, mà là một hướng khác. Có hai người đang đi qua bên này, bao vây hắn và Đỗ Miên.
Đỗ Miên nhanh chóng tách ra khỏi người nọ, trở lại bên cạnh gã đeo kính, cảnh giác nhìn mấy người này chằm chằm.
“Thằng nhóc con vẫn còn rất ngang ngược.” Người mới vừa đánh nhau với Đỗ Miên thầm mắng một tiếng.
“Nói nhảm cái gì, trực tiếp giết!”
Mắt thấy người đối diện giơ súng chuẩn bị bắn về phía bọn họ, sắc mặt Đỗ Miên khẽ đổi. Hiện tại cô không có gì cả, làm thế nào đối phó được với ba người này?
Ánh mắt Đỗ Miên quét về phía gã đeo kính bên cạnh, từ đáy mắt lóe ra một tia sáng.
“Két…”
Cánh cửa lớn có ký hiệu hình tròn phía sau bị người đẩy ra, Tiểu Sửu xuất hiện ở cửa: “Lại có người đưa tới cửa, hì hì, vậy sao được.”
“Tiểu Sửu…” Người đối diện hiển nhiên là quen biết Tiểu Sửu, sắc mặt cũng thay đổi.
Tiểu Sửu sao có thể ở điểm an toàn?
Người chơi lão luyện trong vòng luân hồi đều biết, hai quái thai Tiểu Sửu và Đề Nha này chưa bao giờ chiếm điểm an toàn. Cho dù bọn họ có cần, cũng chỉ là lấy đồ đạc rồi đi liền.
Mẹ nó! Không đúng.
“Rút lui!” Một người trong đó nhanh chóng hạ lệnh.
Hai người khác hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, người kia cũng không phát ra âm thanh. Bọn họ đồng thời xoay người, nhấc chân chạy.
“Đến cũng không để lại lễ vật, điều này là không lịch sự…”
Tiểu Sửu giải quyết ba người kia, Minh Thù chi đứng ở cửa chính nhìn. Từ lúc cô xuất hiện, dây thần kinh Đỗ Miên căng cứng, trực giác nói cho cô ta biết người phụ nữ này rất nguy hiểm.
Minh Thù mỉm cười với Đỗ Miên.
Không khách khí với phiếu đổi đồ ăn vặt, trẫm chính là người chí công vô tư.
“Haiz, không thú vị.” Tiểu Sửu từ đằng xa trở về, lúc đi ngang qua gã đeo kính và Đỗ Miên, hắn cười hì hì:
“Vận khí hai người thật tốt.”
Tiểu Sửu trở lại bên cạnh Minh Thù, có người lục đục đi ra từ cửa chính, nhìn kỹ có hơn mười người.
Bọn họ mới rời đi không lâu?
Bên người cô đã có nhiều người như vậy rồi?
“Đi thôi.” Minh Thù thong dong chậm rãi bước xuống bậc thang, đạp lên vết máu trên mặt đất, dẫn theo tiểu đội mười mấy người rời khỏi điểm an toàn.
“Mây trắng trắng, trời trong xanh, dòng đời thiện ác. Máu chảy như biển, thây chất như núi, sống chết trong gang tấc. Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen…” Tiểu Sửu nhảy một điệu kỳ quái, vừa nhảy vừa chạy đi tuốt đằng trước.
“Chờ một chút!” Đỗ Miên đột nhiên lên tiếng.
Cô ta biết hiện tại cô và Tiểu Sửu là một phe nên không sợ bọn họ giết mình.
“Hì hì, nghe hay không?”
“Bài hát này ở đâu vậy?” Đỗ Miên chịu đựng sự ghê tởm hỏi Tiểu Sửu.
Bài hát này trước đây cô nghe qua rất nhiều lần nhưng cô chỉ nghe hai đoạn đầu, đoạn phía sau Tiểu Sửu vừa hát cô chưa từng nghe qua…
Minh Thù cũng từng nghe qua, cô còn biết ca từ phía sau.
Thần linh diệt vong, ác ma xuất hiện, trắng đen vĩnh viễn không cùng một thế giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, rơi vào bước đường cùng gặp được con đường sống.