Về sau Đường Quả làm đúng như thế.
Càng tiếp xúc gần, Tân Tử Nguyệt mới càng hiểu được cô gái quê bị cô ta coi thường này xuất sắc đến mức nào.
Đại văn hào, giảng viên, học giả của đại học Đường thị, không ai là không thích Đường Quả. Không cần biết vấn đề sâu đến đâu, cô cũng có thể đưa ra được ý kiến của mình.
Về sau Tân Tử Nguyệt còn nhận ra rằng người ta không chỉ biết tiếng Anh mà tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Nhật cũng biết.
Cô ta chấn kinh, rốt cuộc là cô gái quê này bắt đầu học từ lúc nào?
Về sau có học sinh, giáo sư trao đổi đến từ các nước khác, chỉ một mình Đường Quả cũng có thể giao tiếp với họ, còn nói đến lưu loát, hoán đổi ngôn ngữ chuẩn xác đến mức người nước ngoài vô cùng ấn tượng, còn chấn kinh vì thành phố Đường có được một người lợi hại đến bực này.
Dù gặp ai, Đường Quả vẫn mãi bình tĩnh, những thứ này Tân Tử Nguyệt cô ta không làm được.
Người phụ nữ này quá thần thánh.
Về sau, cứ mỗi lần nhìn thấy Đường Quả, Tân Tử Nguyệt lại cảm thấy xấu hổ.
Các cụ nói đúng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sống trên đời này đừng bao giờ coi thường người khác.
Khi thành phố Đường trở thành thành phố trực thuộc trung ương thì cũng là lúc đại học Đường thị nổi tiếng thế giới, và cũng là lúc hiệu trưởng đời thứ hai của đại học Đường thị nhậm chức.
Hiệu trưởng đời thứ hai là Đường Quả.
Những người chứng kiến thành phố Đường trở thành thành phố trực thuộc trung ương, chứng kiến đại học Đường thị nổi tiếng thế giới và bồi dưỡng ra vô số nhân tài, đối với việc Đường Quả thành hiệu trưởng đời thứ hai cũng không ngoài ý muốn.
Mặc dù cô chỉ học đại học và không có bằng cấp nào cao hơn, nhưng trình độ văn hóa của cô, ngay cả tiến sĩ cũng không dám nói vượt nổi.