Chú Vu rầm rì: “Ta còn không lớn tuổi bằng Vu Tượng đâu, mà đã già như vầy.”
Nghiêm Mặc cười: “Là ai nói với con bộ dáng này rất uy nghiêm? Được rồi, nếu ngài muốn giả làm một cậu thiếu niên non tơ mới ra đời, ngày mai con có thể giúp ngài đổi một bộ dáng mới dọa sợ tất cả mọi người ở đây luôn.”
Chú Vu muốn gật đầu đồng ý ngay, nhưng không biết ông nghĩ đến cái gì mà sờ sờ mặt mình rồi lại do dự.
Vu Tượng ngồi trên chủ vị phì cười ra tiếng: “Tiểu Mặc vu, cậu không biết sư phụ cậu thời trẻ nổi tiếng… xí trai sao?”
“Vu Tượng!” Chú Vu nổi cơn tam bành, thật quá đáng, sao lại nói huỵch toẹt ra trước mặt nhiều người như thế hả?
Vu Tượng nhìn trời: “Ai nha, không cẩn thận nói ra mất rồi. Ai biểu ông có một đệ tử vừa giỏi vừa ngoan chứ, thật là làm người ta ghen tỵ không thôi. Con người, không thể quá tham lam, đã có đệ tử tốt như vậy, còn vọng tưởng mình cũng xinh đẹp như hoa, sao có thể chứ?”
Toàn trường có không ít người cười trộm.
Mà rất nhiều nhân loại và phi nhân loại đều cảm thấy Vu Tượng đại nhân nói quá đúng, Chú Vu quả thực quá đáng giận, năng lực bản thân cường đại còn chưa tính, đi lừa đệ tử mà cũng lừa được một đứa lợi hại như vậy. Nhìn lại bọn họ xem, năng lực không bằng Chú Vu, đệ tử càng không bằng. Thế mà Chú Vu kia còn đang lèo nhèo cái gì đó, ông ta có cơ hội khôi phục thanh xuân mà còn do dự, quả thực đáng giận đến không thể đáng giận hơn!
“Chẳng phải chỉ là hơi xấu chút xíu thôi sao? Nếu ông không muốn, hay là nhường cơ hội này cho ta đi.” Thập nhị tư tế Dược Vu hừ lạnh.
Tư tế trị liệu Ba Hách và thất tư tế Mê Vu cũng mở miệng: “Chú Vu đại nhân, nếu ngài thích bộ dáng bây giờ của mình, vậy không bằng để đệ tử ngài giúp bọn ta một chút?”
Chú Vu cười lạnh, hất cao cằm, phun ra một chữ: “Cút!”
Trùng Vu rất không vui khi toàn bộ tiêu điểm của cuộc tụ hội đều tụ về phía Vu Tượng và Mặc vu Cửu Nguyên, hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở La Tuyệt nên tuyên bố khai mạc cuộc tụ hội.
La Tuyệt quét mắt nhìn về phía tên Trùng Vu mới nhậm chức, thái độ sao cũng được mà cao giọng tuyên bố cuộc tụ hội hôm nay bắt đầu.
Tiếng nói chuyện ồn ào tạm dừng, đại đa số ánh mắt của các sinh vật ở đây đều chuyển tới chỗ La Tuyệt.
La Tuyệt dùng cái loa nhỏ giương giọng nói ra mục đích của cuộc tụ hội này: “Ta nghĩ tất cả mọi người đều đã biết, cuộc tụ hội hôm nay mời các thế lực đến vì ba mục đích.
Thứ nhất, mọi người hợp lực, triệt để thanh trừ hai tộc Hồng, Hắc của Hữu Giác Nhân trên đông đại lục, trả lại bình an cho đông đại lục chúng ta.
Thứ hai, vì biến động của khoảng thời gian trước, các thế lực trên đông đại lục cũng có thay đổi, để tránh cho các thế lực tranh chấp nhau và tạo ra hậu quả quá nhiều sinh linh vô tội thiệt mạng, hôm nay sẽ dựa theo thực lực của các thế lực để sắp xếp lại thứ hạng và phân chia địa bàn một lần nữa. Khi đã quyết định, thì khi lén đấu đá nhau, tất sẽ bị các thế lực khác liên hợp lại chinh phạt. Sau đó, cuộc tụ hội vẫn diễn ra cứ mười năm một lần để phân chia thế lực mới.
Thứ ba, chứng minh việc có ma thần đến từ bên ngoài bầu trời và thảo luận biện pháp đối phó.”
Vu Tượng chờ La Tuyệt dứt lời thì nâng ngón tay lên: “Còn một việc nữa, hôm nay Vu Thành ta sẽ chọn ra đệ nhất tư tế đời tiếp ngay trước mặt mọi người, ngoài ra còn có mười hai vị tư tế. Vu Thành cũng nên thay đổi rồi.”
“Cái gì?” Không biết có bao nhiêu người kinh hô, ba mục đích mà La Tuyệt nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng cái Vu Tượng nói thì nằm ngoài dự đoán của một bộ phận người.
Trùng Vu thay đổi sắc mặt, điều Vu Tượng nói chính là mục đích cuối cùng của hắn, hắn đã mưu tính lâu như vậy, mượn sức nhiều thế lực như vậy, chính vì để lay động chiếc ghế đệ nhất tư tế trong cuộc tụ hội hôm nay, nhưng hắn không ngờ Vu Tượng lại chủ động nói ra, thậm chí còn không chỉ là đệ nhất tư tế, mà mười một tư tế khác y cũng muốn thay.
Tư tế của các Vu Thành khác có chút xôn xao, tất cả mọi người cùng nhìn Vu Tượng. Điều Vu Tượng nói không phải là sắp xếp lại thứ hạng, mà là lựa chọn một lần nữa! Cả câu ‘Vu Thành cũng nên thay đổi rồi’, có ý gì?
Vu Tượng chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, thẳng đến khi tất cả sinh linh đều không tự chủ được mà an tĩnh lại.
“Việc chọn tư tế cho Vu Thành sẽ là hạng mục cuối cùng, trước đó giải quyết ba cái đầu đã. La Tuyệt.”
La Tuyệt gật đầu, lại nhìn về phía chúng sinh: “Thời gian không nhiều, vậy chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc mà mọi người cũng như chúng thế lực quan tâm nhất: Phân chia phạm vi thế lực.”
Được rồi, La Tuyệt nói trúng tử huyệt, so với việc Vu Thành thay đổi, mọi người vẫn quan tâm chuyện của mình nhất. Tất cả các thế lực tới tham gia đều ngồi thẳng dậy, hết sức chăm chú mà nhìn về phía La Tuyệt.
La Tuyệt thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn giương giọng nói: “Phân chia phạm vi thế lực như thế nào, nói trắng ra là dựa vào bản lĩnh của các vị. Ta nghĩ, các thế lực đến đây hôm nay hẳn đều phái những tinh anh mạnh nhất của mình, theo như ta được biết, có vài thế lực đưa cả bán thần của mình đến, vậy nên cuộc tỷ thí bình thường đã không còn ý nghĩa gì, sau nhiều lần thương lượng, bọn ta quyết định cách thức so đấu và phân chia địa bàn như thế này.”
La Tuyệt chỉ tay vào hồ nước cạn.
Chúng sinh nhìn theo hướng tay y.
Hồ nước cạn vốn không có gì cả bỗng nhiên chấn động mạnh, mặt đất chậm rãi bay lên, bay lên chừng một thước thì dừng lại, sau đó có ánh sáng lập loè phát ra, rồi phần đất bay lên biến thành một tấm bản đồ thật lớn.
“Đây là bản đồ của đông đại lục, các người không cần hỏi nó từ đâu ra, chỉ cần biết nó là bản đồ chính xác nhất là được, bốn phía…”
La Tuyệt còn chưa nói xong thì Ngu Vu bỗng phất tay.
Bốn phía tấm bản đồ bỗng có nước tuôn ra ào ạt, nhanh chóng lấp đầy cái hồ cạn.
La Tuyệt khom lưng tỏ ý cảm ơn với Ngu Vu, nói tiếp: “Bốn phía chính là đại dương, những khu tách rời trong biển là một vài đảo và quần đảo nhỏ.”
Có La Tuyệt giải thích, hơn nữa còn có mặt nước đại diện cho biển một cách sống động, tất cả sinh linh ở đây đều rõ bản đồ kia dùng để làm gì.
Quả nhiên, tác dụng của bản đồ mà La Tuyệt nói ra y như trong suy nghĩ của mọi người: “Bản đồ đại diện cho đông đại lục của chúng ta, muốn chiếm được địa bàn, có thể lên đó, anh cướp được bao nhiêu, bảo vệ được bao nhiêu, vậy mười năm sau nó chính là địa bàn của các anh. Tiếp theo là quy tắc, mọi người xin nghe kỹ.”
Cái thế lực lập tức bày ra tư thế lắng nghe, dù cách thức tỷ thí và quy tắc tỷ thí đã từng thông báo với bọn họ và được bọn họ đồng ý.
La Tuyệt nói rất rõ ràng: “Thứ nhất, bởi vì diện tích hữu hạn, mỗi một thế lực chỉ có thể cho chiến sĩ và vu giả lên không quá mười người.
Thứ hai, sau khi đi lên phải vẽ ra địa bàn mình muốn trước, đồng thời cắm cột mốc ký hiệu của thế lực mình ở biên giới để đánh dấu.
Thứ ba, muốn cướp địa bàn của người khác thì phải tiêu diệt được cột mốc ký hiệu của đối phương, rồi cắm cột mốc ký hiệu của mình vào.
Thứ tư, bất kể sống chết, thời gian tranh đoạt là nội trong hai tiếng. Sau hai tiếng, dù anh chiếm được bao nhiêu địa bàn, hay chưa chiếm được gì cả, cũng đều phải dừng tay, nếu có người vi phạm, các thể lực khác sẽ liên hợp chinh phạt.”
Toàn trường có rất nhiều sinh vật, lúc này lại lặng yên như tờ.
Nhưng chỉ sau một lát, tiếng ồn ào liền vang lên.
Rất nhiều sinh linh thì thà thì thầm, cũng có người gân cổ thảo luận với những người khác.
Cửu Phong không ôm Vu Quả bay tới bay lui chơi nữa, nó trở lại bên cạnh Nghiêm Mặc, ngồi trên đùi hắn, híp cặp mắt phượng nhìn người ta, người thì nhỏ con mà cái dáng vẻ kia thoạt nhìn lại giảo hoạt không thôi.
Vu Tượng bắt đầu thả lỏng mà quan sát chúng sinh, khi nhìn đến bụng Nghiêm Mặc gồ lên, trên đùi ôm một đứa, trong lòng đứa kia còn có một đứa nữa, ba khuôn mặt rõ ràng không giống nhau, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ giống, mà bên cạnh còn có Tô Môn, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, đối lập rõ ràng, y không khỏi bật cười.
Nghiêm Mặc không cảm thấy bụng có gì khó chịu, liền ngồi như những tên đàn ông bụng bia ôm con trai, hắn ôm hai đứa Cửu Phong và Vu Quả cũng rất nhẹ nhàng. Hắn không chú ý tới vẻ mặt của Cửu Phong và con trai lớn nhà mình rất giống mình, cũng không chú ý tới nhóc Tô Môn bên cạnh có chút căng thẳng quá mức, hắn chỉ nghĩ xem làm như thế nào để cướp được địa bàn lý tưởng nhất trong thời gian ngắn và bảo vệ nó.
Nguyên Chiến lười nhác mà gác một tay bên hông Nghiêm Mặc, đầu dựa trên vai Nghiêm Mặc, cọ cọ hắn hệt như một con mèo lười to xác.
Phía sau hai người là cả đám con nít, đám kia không chịu ngồi yên, hết đứa này tới đứa khác tiến đến bên tai Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó, không biết là đang xin tham chiến hay là nói cái gì khác. Chú Vu cũng thò đầu nghe, rồi lèm bèm cùng đám đồ tử đồ tôn của mình. Tư Thản thì nhàm chán mà ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
“Cái nhà này thật là.” Vu Tượng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mày kiếm của Phi Sơn hơi giãn ra: “Sau này chúng ta cũng sẽ có một gia đình như vậy, sẽ có thật nhiều bé con tròn tròn như em.”
“Anh nằm mơ đi! Bộ anh tưởng quả oa oa kia dễ nuôi lắm sao, nuôi được một đứa đã là không tồi rồi.” Vu Tượng nghĩ đến việc sau này sẽ có một nhóc con mang huyết mạch của mình và Phi Sơn, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
“Một đứa cũng tốt. Em không cần lo lắng, Tiểu Mặc vu đã nói, dù nhóc con có kế thừa năng lực tiên đoán của em thì chỉ cần nó dùng ít hoặc không dùng luôn thì năng lượng cắn trả cũng sẽ không quá lớn, hơn nữa sau này cậu ấy sẽ dựa theo năng lực của nhóc con mà làm cho nó một bộ công pháp tu luyện thích hợp, nói không chừng sẽ hóa giải được năng lượng cắn trả.”
“Em còn đang hy vọng nó có thể kế thừa năng lực của anh, hoặc dứt khoát làm người thường luôn cho lành.”
“Ừm, sẽ. Nếu em cảm thấy như vậy thì chính là như vậy.” Phi Sơn rất tin tưởng, Vu Tượng không mất đi năng lực của mình, mà em ấy chỉ cố tình không sử dụng thôi, nhưng trực giác của em ấy nhạy cảm lên theo từng ngày, có lẽ chính em ấy cũng không phát hiện, chuyện nào đó mà em nói luôn trở thành sự thật vào một ngày không xa hoặc cũng là trong một tương lai nào đó. Loại trực giác bản năng này sẽ không cắn trả lại Vu Tượng như khi em tiên đoán, có lẽ đó chính là lòng thương hại và bồi thường mà chúng thần dành cho Vu Tượng?
Khi mọi người nhớ kỹ quy tắc tỷ thí thì có người bắt đầu đặt câu hỏi.
“Có thể liên hợp không?”
La Tuyệt trả lời: “Có thể.”
“Nếu đánh văng người ra khỏi bản đồ tỷ thí, vậy đối phương có được trở về không?”
“Không được.” La Tuyệt cố ý cao giọng: “Chúng sinh chú ý, nếu có ai rời khỏi bản đồ thì sẽ không thể trở lại, càng không thể ra tay, nếu có kẻ làm trái thì sẽ bị các thế lực truy sát!”
“Vậy có phải chỉ những người đứng được trên bản đồ đến cuối cùng mới có tư cách phân chia đông đại lục không?”
“Phải. Các thế lực còn đứng trên bản đồ sẽ có quyền được chia sẻ, còn những người không ở trên bản đồ chỉ có thể trở thành cấp dưới của các thế lực đó.”
“Vậy nếu có một thế lực chinh phục hết tất cả các thế lực khác hoặc cứ tiếp tục đánh, thế có phải hắn sẽ trở thành chủ nhân của cả đông đại lục không?”
Toàn trường lại yên tĩnh.
La Tuyệt nhíu mày, khó xử nhìn về phía Vu Tượng.
Vu Tượng không nói gì với y mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
La Tuyệt hiểu rõ: “Nếu ai có cái bản lĩnh này, vậy đương nhiên có thể.”
“Bán thần có được lên không?” Lại một câu hỏi sắc bén được đặt ra.
“Anh có thể không cho bán thần lên, chỉ là kết quả đừng có hối hận.”
“Nếu trận chiến trên bản đồ lan ra xung quanh thì sao?”
“À, may là được nhắc, nếu trận chiến trên bản đồ lan ra xung quanh, vậy ai làm thì người đó mất tư cách tỷ thí. Cho nên, tất cả hãy nhớ, có thể thu liễm thì thu liễm một chút, đừng để lan ra xung quanh.”
“Cái này chỉ là phân chia địa bàn, vậy xếp hạng thì sao?”
La Tuyệt hỏi lại: “Qua cuộc tỷ thí đó, các người cảm thấy thứ tự còn quan trọng à?”
Chúng sinh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Cuối cùng có người đề nghị: “Chúng tôi cần thời gian chuẩn bị.”
“Đương nhiên.” La Tuyệt giơ tay ý bảo mọi người im lặng, trực tiếp nói rõ: “Sau đây, các vị sẽ có một tiếng để chuẩn bị, trong thời gian này các vị có thể đi mượn sức hoặc hợp tác với các thế lực khác, và quyết định người lên sân chiến, nói tóm lại, một tiếng này rất quan trọng, các vị phải tranh thủ thời gian hết sức có thể!”