Trẽn mặt hắn lộ ra vè kinh hoảng, quay đấu muốn đi. lặp tức người nọ đã nhảy lẻn. giống như diều hâu bay lên không, đột nhiên hạ xuống trước mặt hắn, mim cười nói: “Thi ra là Quý Thu, đã làu không gặp. gần đãv vẫn khòe chứ?”
Nguỡi nọ nói khách khí, Quý Thu sắc mặt đã như tuyết trắng, toàn thân run rầy, run giọng nói: “Tiêu… Tiêu… Tây Lương vương, tại sao là người?” Giữa ban ngày ban mặt. Quý Thu lại giống như gặp quỷ vậv.
Nguỡi nọ đứng ờ trước mắt đúng là Tiêu Bổ Y! Hòm nay Quý Thu cho dù có muốn gặp quỷ, cũng không có muốn gặp phải Tiêu BÓ Y!
Quy Thu cùng Tiêu Bổ Y đương nhiên là quen biết đã làu. lúc trưỡc khi Tiêu Bố Y mới tới Dương Châu. Quy Thu đã chù động nhiệt tinh đi theo sau lưng Tiêu Bố Y phi thường cao hứng mà trộm được một bản xuân cung. Nhưng từ đó về sau, hắn đối với Tiêu Bố Y sinh ra chứng sợ hài. Bời vì hắn rõ ràng, bẳng suy nghĩ của hắn. cả đời cũng không hiểu Tiêu Bố Y trong đầu nghĩ cái gi.
về sau Tiêu Bố Y đã nghiệm chứng suy nghĩ của Quý Thu. Tiêu Bố Y thân là dị sổ đại tùy, từ đó về sau lên như diều gặp gió. một đường đến vị trí Tãv Lương vương, uy chần tám phương, Quý Thu rốt cuộc khôngnuôi mộng đi theo dõi hắn nữa.
Nhưng thế sự vẫn kỳ diệu như thấ hắn không hề theo dõi Tiêu Bố Y. Tiêu Bổ Y ngược lại chủ động tim tới cữa.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Quý Thu thắt kinh, cười nói: “Ngươi cảm thấy hắn là ai?”
Quý Thu nuốt nước miếng, “Ta cho 1’ẳng… cho 1’ẳng hẳn là ai đó?” Hắn thật sự đối với Tiêu Bố Y quá mức sợhãi, dù là miệng lười lanh lợi. trước mắt cũng đã muốn líu lười.
Tiêu Bố Y nhắc nhở: “Ngươi quá nửa cho ta là Trần Chính Thông phải không?”
Quý Thu mặt hiện lên vẻ vui mừng, mới định gặt đầu. đột nhiên cảm thấy không đúng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. cổ nghe rắc một tiếng, cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.
Tiêu Bố Y lại nói: “Trần Chính Thông không thể tới. ta là người vô cùng nhiệt tình, đã thay hắn tiến đến. Ngươi có lời gì muốn nói với hắn, ta tới truyền đạt là được rồi”.
Quy Thu cười lớn nói: “Thật ra cũng không có cái gì để nóỊ chính là lào bẳng hữu đã làu không gặp. rất là nhớ nhung nên tim hắn tùy tiện nói chuyện. Hắn đã không tới. ta cùng có thể trờ về”.
Hắn kiên trì xoay ngưỡi muốn đi. thoáng qua cứng ngắc tại chỗ. sau lưng không biết từ khi nào. đã vô thanh vô tức xuất hiện hơn mười người, mỗi người đều cao to vạm vỡ, thoạt nhin có thể tay không đánh chết hổ.
“Có bẳng hữu từ phương xa tới. cũng không vui mừng sao? Quý Thu. Ngươi sao giống như có chủ nợ từ xa phương đến vậy?” Tiêu Bố Y tiếc hận nói: “Ngươi phải đi về cũng đúng… bắt quá ta không biết, ngươi trờ về là một tay, hay một chân?”
Quý Thu chi có thể xoay người lại, quỳ xuống nói: “Tâv Lương vương… ta chi là ăn bổng lộc của người, cùng người phàn ưu, chi cầu người cho ta con đường để đi”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Ta là người rắt dể nói chuyện, ta có thể cho ngươi hai con đường để đi”.
Quý Thu nghe được sinh cơ. cuống quít hòi: “Mong Tãv Lương Vương Minh chi rõ”.
“Con đường thứ nhắt đương nhiên chính là, ngươi là người có cốt khụ ta đánh chết ngươi, ngươi cũng khôngnói! Ta là ngưỡi rất kính hán tử. niệm tinh ngày xưa. có thể lun cho ngươi toàn thâv. sau đó sẽ phong quang đại táng, lại cấp cho người một đền thờ trung nghĩa”.
Quý Thu cười khổ nói: “Tại hạ chi là một tiểu nhân vật. không tính là hán tử. về phẩn phong quang đại táng, đó là chưa bao giờ nghĩ tới. kính xin Tây Lương vương nói con đường thứ hai”.
“Con đường thứ hai. đương nhiên nói ra mục đích của chuyến đi này. sau đó dẫn ta đi tới trạm tiếp theo” Tiêu Bố Y nói: “Quý Thu, ta xưa nay là thưởng phạt rõ ràng, Vương Thế Sung đã cùng đồ mạt lộ. cùng hắn một chỗ, thì chi có con đường chết. Ngươi đi theo ta làm việc, chi cần cạn kiệt tâm lực. Chẳng những vô tội. ngược còn được phong thưởng”.
Trong loạn thế. vốn không có trang nghĩa tuyệt đối, Quý Thu một mực vì Vương Thế Sung bán mạng, cùng là bời vì chi có cái đùi này có thể ôm. nghe được Tiêu Bổ Y hứa. tâm tư hoạt động, rụt rè nói: “Tâv Lương vương, người nói là thực chứ?”
Một người ờ bên cạnh quát: “Tây Lương vương nói chuyện, sao có thể cho ngươi cò kè mặc cả?”
Người nọ quát một tiếng, Quý Thu thiếu chút nữa ngồi xuống dưới đất Tiêu Bố Y khoát khoát tay, vẻ mặt ôn hoà nói: “Quý Thu. Ngươi đã khi nào thấy ta nói chuyện không tính?”
Quý Thu trong lòng nói thầm, hiểu 1’ẳng bảo vệ tính mạng là quan trọng hơn, chi có thể nói: “Tâv Lương vương, thật ra ta lần này tiến đến. chi là cùng Trần Chính Thòng thảo luận chuyện làm thế nào lấv được thành Lịch Dương”.
Tiêu Bổ Y trong lòng rùng mình, nhưng vẫn bất động thanh sắc. “Vậy làm như thế nào?”
“Trần Chính Thông sớm bị Vương đại nhân thu mua, hắn nói như thế nào cũng là đại tướng dưới tay Đỗ Phục Uy, Vương đại nhân ý là. muốn thùa dịp Lịch Dương nội loạn. Trần Chính Thông trong khi thủ thành, sẽ bảo hắn làm nội ứng. từ trong núi đột xuất kỳ binh, suốt đêm đánh tới. cùng Trằn Chính Thòng nội ứng ngoại họp. lắv thành Lịch Dương!”
Tiêu Bổ Y hơi run sợ, hiểu 1’ẳng chiêu này tuy đon giản, nhưng hắn và LÝ Tĩnh cũng đã nhiều lằn ứng dụng.
Chính thức muốn phá được một tòa thành tri, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng. Lúc trước Dương Quảng bị vây trong Nhạn Môn. cho dù bốn mươi vạn đại quán vây công, đều hơn tháng cũng khó hạ, nhưng mà có nội ứng mà nói, thì đó chính là chuyện hoàn toàn khác.
Phương pháp của Vương Thế Sung tuy đơn giản, nhưng đâv lại là phương thức đoạt thành mau lẹ nhắt trà trước đến nay, hắn lắv Kinh Khẩu cũng chính là dùng phương pháp tương tự. Nếu Đồ Phục Uy trờ lại muộn vài ngày, hoặc chết ỡ Đông Đô. quân Giang Hoài chắc chắn sè loạn cả lên. Vương Thế Sung thi triển kế này. có thể nói là nắm chắc rắt lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
“Phụ Còng cùng Đồ Phục Uy gút mắc. Vương Thế Sung có biết không?” Tiêu Bổ Y hòi.
Quý Thu do dự, “Phụ Công thật ra sớm cùng Vương Thế Sung âm thẩm liên lạc. nhưng theo ý của Vương đại nhân là… Phụ Còng cũng muốn âm thẩm bất ngờ đánh chiếm Giang Đô”.
Tiêu Bố Y nghe đến đó, không biết là nghĩ cái gì. Đỗ Phục Uy đẩu phục Đông Đô, Phụ Còng cũng không đồng ý, còn kiên tri một đường đi tới. Kế hoạch của Phụ Công hiển nhiên là chờ Đỗ Phục Uy sau khi chết, kích khởi sự tức giận của quân Giang Hoài, sau đó giả ý liên thủ Vương Thế Sung, nhân cơ hội bắt ngờ đánh chiếm Giang Đô.
Phụ Còng cùng Vương Thế Sung bên ngoài là quan hệ họp tác. nhưng hiển nhiên vẫn âm thẳm đắu đá. Vương Thế Sung mưu đồ Lịch Dương, Phụ Công lại mưu đổ Giang Đô.