Đây là hệ thống đánh giá mỹ thực cao cấp bậc nhất của Liên bang.
Vì thế Nữ Thần Công Chính đã từng thưởng cho hắn hai điểm chiến công.
Năm đó, Cố Thanh Sơn mới mười lăm tuổi.
Ở độ tuổi này thì những đứa bạn cùng tuổi khác vẫn đang mơ tới những chuyện hão huyền.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã có thể tự mình mở tiệm, đảm đương một cõi trong cái lĩnh vực ẩm thực này rồi.
Nếu như không phải quá si mê cơ giáp, lại có mong muốn được thi lên đại học thì có lẽ hắn đã sớm trở thành một đầu bếp hàng đầu.
Cố Thanh Sơn nhóm than lên, bày dụng cụ nướng ra chuẩn bị nấu ăn.
Hắn lại vỗ vỗ túi trữ vật, lấy ra mấy loại thịt vài một ít rau củ quả loại linh thực, cẩn thận sơ chế, sau đó dùng dây kẽm xiên vào.
Mây phút sau, “quán nướng Cố gia” lại được khai trương một lần nữa.
Những khách hàng nối liền không dứt khi xưa giờ đã biến mất.
Lúc này đây, chủ tiệm và khách hàng cũng chỉ là một mình hắn.
Chờ chút.
Một bóng hình xinh đẹp thoáng cái liền hiện ra giữa không trung, lặng lẽ đi tới bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Sơn Nữ.
“Công tử không phải là kiếm tu sao? Lại còn biết cả nấu nướng nữa?”
Sơn Nữ nhìn chằm chằm vào động tác của Cố Thanh Sơn, ngạc nhiên hỏi.
“Kiếm thuật là phương pháp giết địch, còn nấu nướng là thủ đoạn mưu sinh.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vẫn giống như lúc tước, cẩn thận rút xương, thêm gia vị, tính toán thời gian để lật thịt.
Những nguyên liệu đồ ăn này đến từ nguồn tài nguyên phong phú của thế giới tu hành, ẩn chứa linh khí, lại còn được Tần Tiểu Lâu xử lý cẩn thận nên vốn dĩ chính là mỹ vị.
Sau khi được Cố Thanh Sơn sơ chế và đặt lên nướng, xiên thịt đầu tiên đã nhanh chóng tỏa ra một mùi hương mê hoặc.
Cố Thanh Sơn cầm xiên lên đưa cho Sơn Nữ.
“Nếm thử tài nghệ của ta đi.”
“Được.”
Thân ảnh hư ảo của Sơn Nữ dần dần trở nên chân thật.
Nàng ta từ một linh hồn của kiếm biến thành một cô gái nhân loại.
Sau mấy lần sử dụng Chúng Sinh Đồng Điệu để chuyển hóa thành người, Sơn Nữ giờ đã có thể nắm giữ được bí quyết biến thành người.
Nàng nhận lấy xiên thịt, đặt lên mũi ngửi qua rồi mới bắt đầu ăn.
“Thật là thơm.”
Sơn Nữ cảm khái nói.
Sơn Nữ vừa ăn thịt vừa tò mò dò xét xung quanh.
“Công tử, đây chính là nơi mà trước đây người từng ở sao?”
“Đúng vậy.”
“Thật đơn giản.”
“Lúc ta ở đây, có khi đến cơm cũng không kịp ăn.”
“Công tử cũng có lúc chật vật như vậy sao?” Sơn Nữ cười hỏi.
Lúc này Cố Thanh Sơn lại nướng chín thêm được một xiên hoa bầu dục*.
* Hoa bầu dục: Món ăn làm bằng thận của dê, lợn.
Hắn bắt đầu ăn thử.
Thơm.
Vẫn là hương vị này.
Cố Thanh Sơn dần dần để lộ ra một nụ cười tươi.
Hắn cầm chai rượu kia lên uống một ngụm.
Rượu với đồ nướng đúng là sự kết hợp hoàn mỹ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Cố Thanh Sơn vẫn đắm chìm trong quá trình nấu nướng của mình.
Cuối cùng, hắn rửa tay làm một phần súp rồi chia cho cả Sơn Nữ.
“Hương vị của súp cũng rất tốt.” Sơn Nữ vừa uống vừa nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Nếu có một ngày không cần phải chiến đấu nữa thì công tử sẽ mở một quán ăn chứ?”
“Tại sao không phải chiến đấu?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
“Nếu như toàn bộ đại nạn tận thế kết thúc, thì không cần chiến đấu nữa.”
“Sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
“Ta sẽ mãi mãi nghĩ cách để bản thân trở nên mạnh mẽ, và sẽ không vì cái gì mà dừng lại cả.”
“Thế nhưng nếu toàn bộ đám yêu ma đều biến mất, những gì chuẩn bị cho chiến đấu đều không còn ý nghĩa gì nữa.” Sơn Nữ khó hiểu nói.
“Sơn Nữ, cô nhớ lại những người ở thế giới Huyền Không kia đi.”
Sơn Nữ suy nghĩ một lúc, sau đó sợ hãi nói: “Ta sai rồi, vốn dĩ trái tim của con người còn đáng sợ hơn cả yêu ma.”
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng hiện lên một tia u sầu.
Cố Thanh Sơn liếc nàng một cái, cười nói: “Cũng không cần phải quá bi quan như vậy đâu. Trái tim của con người vào những lúc không tốt thì có thể rất xấu, nhưng vào những thời điểm tốt cũng có thể rất tốt.”
“Ví dụ như?”
“Hàng trăm tỉ người chết vào thời khắc cuối cùng đã lựa chọn bỏ công đức để làm việc thiện, trấn thủ nhân gian.”
Sơn Nữ gật đầu, nhất thời liền lâm vào trầm tư.
Một lúc sau lông mày của nàng dẫn giãn ra.
Cố Thanh Sơn bưng một chén canh trong tay, dần dần uống hết.
Hưởng thụ một bữa tối tuyệt vời như vậy, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Vặn một chút nước từ vòi dẫn nước ra, sau đó rửa sạch sẽ hết các dụng cụ, sau khi sắp xếp lại hết vào vị trí như cũ, rửa sạch tay thì Cố Thanh Sơn mới trở lại giường ngồi.
Hắn vừa điều tức vừa suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây.
Hắn vốn cho rằng sau khi xử lý xong chuyện ở thế giới Hyền Không thì có thể quay về thế giới Tu Hành.
Ai biết được lại đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như thế.
Vượt qua thế giới Siêu Duy.
Xem ra cần phải phác thảo lại một lần nữa về nhận thức của chính mình về thế giới.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ trong vài hơi thở ngắn ngủi.
Sau đó hắn liền ngủ mất.
Sơn Nữ nghe thấy tiếng hít thở kéo dài liền lặng lặng xem xét kỹ bộ dáng của hắn khi ngủ say.
Nàng chuyển mình một cái rồi hóa thành một thanh trường kiếm lơ lửng ở giữa căn phòng.
Nàng đang bảo vệ Cố Thanh Sơn.