Một âm thanh giòn giã vang lên từ trong lò luyện đan.
Dương Khai đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không kìm nén nổi sự vui sướng trong lòng, hắn vội vàng lấy viên đan trong lò ra.
Hương thơm mê người quẩn quanh chóp mũi, một viên đan nhỏ bé lại hội tụ gần như mọi tâm huyết của Dương Khai, nó chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái, bên trong cơ hồ ẩn chưa tất cả dược tính của số dược liệu kia.
Cẩn thận cảm nhận qua, Dương Khai phát hiện viên đan đầu tiên do mình luyện ra lại chỉ là Phàm cấp phẩm.
Số nguyên liệu mà hắn dùng tới toàn là Địa cấp, vì ở đại lục Thông Huyền, dược liệu Phàm cấp về cơ bản không có ai hái cả, chẳng khác nào hoa dại ven được, không có chút giá trị.
Địa cấp thì còn chút tác dụng.
Dùng nguyên liệu Địa cấp luyện chế ra đan dược Phàm cấp, thì thành quả thế này chẳng đạt yêu cầu. Nhưng Dương Khai đã hài lòng rồi, vì đây là viên đan đầu tiên do hắn đính thân luyện thành.
Nắm viên đan này trong tay, Dương Khai đăm chiêu suy nghĩ về những cảm thụ trong quá trình luyện chế.
Hắn nghĩ bụng, nếu có thể ngưng kết dược tính thêm, tạp chất sẽ được khử sạch sẽ hơn, sức lửa sẽ được điều khiển ổn hơn nữa, chất lượng đan dược chắc chắn sẽ tốt hơn.
Vả lại, qua lần thành công này, Dương Khai đã nhận thức một cách sâu sắc được sự uyên thâm của thuật luyện đan, và cũng đã có được khái niệm nhất định đối với các bí ẩn và huyền cơ trong luyện đan.
Muốn trở thành một luyện đan sư chuẩn quy cách, chỉ nắm những tri thức khổng lồ thôi vẫn chưa đủ, mà buộc phải qua nhiều lần gọt giũa và tích lũy kinh nghiệm.
Thành công lần đầu đã giúp hắn tích lũy được không ít kinh nghiệm quý giá.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, hắn lại tiếp tục kiên trì cố gắng.
Thoắt một cái, đã qua mười ngày.
Số dược liệu Dương Khai mua bằng năm mươi viên tinh thạch đã được dùng hết toàn bộ.
Đúng vào lúc hắn định xuất quan, thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ, qua tiếng bước chân ấy, Dương Khai biết ngay thân phận của người đang đi đến.
Khẽ mỉm cười, hắn phất tay xua đi kết giới bao trùm gian phòng, chủ động mở cửa ra.
Thủy Linh đứng ngay bên ngoài, sắc mặt có đôi phần phức tạp.
Ngửi thấy mùi bên trong phòng, nàng liền đưa tay lên hất qua hất lại, nhíu mày bảo:
– Mùi gì vậy?
Dương Khai gãi tai, hơi lúng túng.
Cách đó không xa, Vân Huyên và đám người gã râu quai nón cũng đã đi đến.
Biết Dương Khai mấy ngày nay đang luyện đan, gã râu quai nón đi đến nháy mắt với Dương Khai:
– Huynh đệ, thành quả thế nào rồi? Có luyện được hảo đan gì không, đem ra chia sẻ xem nào?
– Quý Hoằng!
Vân Huyên trừng y một cái.
Trước đó, vừa nhìn Dương Khai là đủ biết hắn chưa bao giờ luyện đan, hắn bỗng nổi hứng mua đan dược về làm thử, lại không có ai chỉ dạy, luyện ra được đan dược mới là lạ.
Nếu đan dược mà dễ luyện đến vậy, thì thân phận luyện đan sư đã chẳng tôn quý đến thế.
Từ mùi khét lẹt xộc ra ngoài và số nguyên liệu bỏ đi chất thành đống kia, Vân Huyên đã đủ hiểu mười ngày qua Dương Khai chật vật tới đâu rồi.
– Hê hê, nói chơi thôi mà.
Gã râu quai nón cười hề hề, y cũng không có ác ý.
Vân Huyên nhìn Dương Khai một cái đầy áy náy, ngập ngừng một lúc mới nói:
– Nếu ngươi thật sự muốn luyện đan, ta có thể giới thiệu ngươi tới làm học đồ ở Đan hội trong minh, tới đó tìm một vị sư phụ chỉ bảo, tốt hơn so với việc tự mày mò.
– Không cần đâu, ta chỉ nghịch cho vui thôi mà.
Dương Khai lắc đầu cười.
Vân Huyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy tên thiếu niên này rất thú vị, đúng là hắn rất có hứng với thuật luyện đan, nhưng lại không muốn để ai dạy, mà thà tự mò mẫm trong phòng một mình còn hơn.
Thiếu phụ thầm thở dài, nếu cứ thế này thì cả đời này hắn cũng đừng hòng luyện ra được đan dược, có điều đây là chuyện của người khác, người ngoài như nàng đâu tiện chĩa vào.
– Dương Khai, Thủy Thần Điện phái người đến đón ta về rồi.
Thủy Linh nói.
– Ồ? Vậy xin chúc mừng.
Dương Khai cười đáp.
– Ừ, ta đợi ngươi ta là để cáo biệt với ngươi.
Thủy Linh nói.
Hai ngày trước, người của Thủy Thần Điện đã đặt chân đến Độc Ngạo Thành, có điều lúc đó Dương Khai vẫn đang bế quan luyện đan trong phòng, nên Thủy Linh cũng ngại không thể đi thẳng một hơi.
Dù gì thì Dương Khai cũng đã đưa nàng về đây.
Sắp đến lúc chia tay, Thủy Linh cũng không buồn là mấy, mà chỉ hân hoan vô cùng, dọc đường đi ra ngoài toàn nói nói cười cười với bọn Dương Khai.
Bên ngoài phủ đệ của tiểu đội Vân Huyên, có một cỗ xe trang trí xa hoa được kéo bằng mấy con dị thú kỳ tuấn, dưới chân chúng là những luồng năng lượng gió âm thầm rục rịch.
Dương Khai nhìn vào đó, không kìm được tấm tắc tán dương.
– Tiểu thư!
Bên ngoài xe, có một vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang chờ, nhìn thấy Thủy Linh đi ra liền gọi một tiếng, thần sắc lạnh lùng.
Thủy Linh khẽ gật đầu, rồi quay sang bảo Dương Khai:
– Nói sao đi nữa thì ta vẫn muốn cảm tạ ngươi. Ừm, miếng ngọc bội Thủy Lam này ngươi cầm lấy, khi nào ngươi cần gì thì có thể đến Thủy Thần Điện tìm ta. Ngoài ra, tung tích mấy vị bằng hữu của ngươi, ta cũng sẽ để ý giúp cho. Nếu có tin tức gì, ta sẽ tìm cách để thông báo cho ngươi hay.
– Đa tạ.
Dương Khai đưa tay nhận lấy ngọc bội Thủy Lam, chân thành cảm tạ.
Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh nọ nhìn Dương Khai hơi ngạc nhiên, hình như không hiểu được, một thiếu niên như hắn sao lại được tiểu thư nhà mình coi trọng đến mức tặng cả ngọc bội Thủy Lam như vậy.
Ánh mắt Vân Huyên cũng sáng rực, quan sát Dương Khai một cách ngờ vực.
Tuy Thủy Linh đã ở lại phủ đệ của họ được mười mấy ngày, quan hệ đôi bên cũng khá vui vẻ, nhưng đến tận giờ, Vân Huyên vẫn chưa rõ quan hệ giữa Dương Khai và Thủy Linh rốt cuộc là gì.
– Thế nhé, ta đi đây.
Thủy Linh nhoẻn miệng cười, quay người bước lên xe.
Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia lạnh lùng ra mặt, không thèm nhìn bọn Dương Khai lấy một cái, liền đi thẳng tới chỗ của phu xe phóng ào chân nguyên nội thể ra, lòng bàn chân mấy con thú nọ liền nổi gió, cỗ xe vút bay vào không trung sau một tia sáng và rời đi trong nháy mắt.
– Không hổ danh là tiểu công chúa của Thủy Thần Điện, màn tiếp giá này đúng thật là oai phong.
Đám người gã râu quai nón nhìn đến mê tít.
Cỗ xe đó vừa nhìn đã đủ biết là bí bảo chuyên để chở người phi hành, đẳng cấp không thấp, luyện chế cũng cực kỳ khó, chỉ có thế lực như Thủy Thần Điện mới sở hữu được.