“Ngươi là Lý Tấn Hỉ?”
“Vâng, thảo dân chính là Lý Tấn Hỉ”.
“Ừm, không tệ, ngươi từng học sửa đường à?”
“Không có… gia đình thảo dân vốn là thợ rèn đã nhiều đời”.
“Chưa từng học mà có thể dựa theo suy nghĩ của mình để đưa ra thiết kế hợp lý nhất, xem ra ngươi rất có thiên phú về mặt này. Hiện tại, triều đình đang cần dùng người, ngươi cứ ở lại đây, trợ giúp hoàng thượng thiết kế lắp đặt đường sắt, đồng thời cũng phải học tập thật tốt để báo đáp ơn tri ngộ của hoàng thượng”.
“Vâng… thảo dân nhất định dốc hết toàn lực”.
“Ngươi có suy nghĩ thế nào về đường ray?”
“Suốt mấy ngày nay, thảo dân vẫn luôn suy nghĩ, đường ray hình chữ U thì có lẽ không có vấn đề, nhưng nếu diện tích tiếp xúc giữa đường ray và bánh xe quá lớn thì sẽ gia tăng lực cản, còn ít quá lại khiến xe lắc lư dữ dội, cho nên ta đã nghĩ ra một cách, lắp một cái bánh xe nhỏ nằm ngang giữa các bánh xe lớn, nhờ vào sự hỗ trợ của bánh xe nhỏ để đảm bảo bánh xe lớn di chuyển ổn định”.
Giáp Tử Thất suy tư trong chốc lát rồi nói: “Hay đấy, chỉ cần cải biến một chút thôi mà đã mang đến hiệu quả to lớn, không tệ, không tệ, đến đây, mau đến đây… Ngươi nói lại một lần nữa về ý tưởng của ngươi đi”.
Một chiếc Tinh Thần số 1 cực lớn, theo sau đó là 10 chiếc khinh khí cầu loại nhỏ đang phi hành trên bầu trời. Lãnh Hàm đứng ở lan can bảo hộ, kinh ngạc nhìn thành trấn dần lướt qua phía dưới. Dù gì bản thân nàng cũng là nhân vật có tiếng tăm ở phương bắc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được ngồi khinh khí cầu đấy.
Gia yến lần này gần như đều do Mộ Như Tuyết tự tay sắp xếp, vì muốn đảm bảo thể diện cho hoàng thượng, nàng đã phái Tinh Thần số 1 đến đón khách. Sau khi được cải tạo, Tinh Thần số 1 không chỉ có khu vực ngắm cảnh, thưởng trà, mà còn có phòng nghỉ, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
“Lãnh công tử, chiếc khinh khí cầu này quả thật rất thần kỳ, không biết là do ai phát minh ra?”
Lãnh Hàn cưới nói: “Còn ai được nữa, đương nhiên là hoàng thượng rồi!”