Tuy nhiên hắn lòng dạ sâu, vẻ không vui này chỉ thoáng hiện liền bị hắn giấu đi, dù sao Chu Hằng quả thật là một nhân tài đáng giá mời chào.
– Ha ha ha, không sao, ta chỉ đi nhờ thuyền, mượn Lưu Vân Toa của các ngươi đi qua xem xem, có lẽ còn có thể mua chút đồ vật! Chu Hằng nói.
Hội đấu giá là hội đấu giá, buôn bán bình thường của Thiên Bảo Các cũng sẽ không bởi vì hội đấu giá mà dừng lại.
Liên Tĩnh Hương đối với năng lực của Chu Hằng vẫn là hết sức coi trọng, trong nháy mắt này đều có xung động đem vị trí của mình nhường cho Hương Hương. Chỉ là nàng biết điều này khẳng định sẽ không đạt được sự đồng ý của Liên Hữu Hạo.
– Chu huynh, thật sự rất xin lỗi! Nàng nghiêm mặt nói.
Lúc này Chu Hằng đều thấy có chút ngượng ngùng, lát nữa hắn cũng đường hoàng tiến vào phòng đấu giá chẳng phải là sẽ bị nàng lườm nguýt mà chết?
Vẫn là khiêm tốn một chút, chờ bọn họ tiến vào trước mình mới vào thôi. Hắn cũng không muốn làm mình quá mức rêu rao.
Liên Hữu Hạo gọi ra Lưu Vân Toa, ba người một lừa ngồi lên. Vù một cái, phi toa bắn ra, chỉ mấy phút sau liền vượt qua khoảng cách xa xôi, đi tới gần một chiếc tinh thuyền siêu cấp lớn.
Tinh thuyền của Liên gia đã xem như là hết sức khổng lồ, nhưng so với tinh thuyền cấp bậc quái vật lớn này lại ngay cả xách giày cũng không xứng!
Ít nhất phải 100 tinh thuyền của Liên gia cộng lại một chỗ mới có thể so với chiếc này.
Thể tích của tinh thuyền khi đạt tới mức độ nhất định, cứ gia tăng một phần tiêu hao đối với tài liệu, nhiên liệu đều tăng lên rất nhiều. Toàn bộ Tiên giới thế lực có thể làm ra tinh thuyền khổng lồ như vậy tuyệt đối không nhiều!
Lưu Vân Toa lại nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở trên boong chiếc tinh thuyền khổng lồ này. Ba người một lừa xuống dưới, Liên Hữu Hạo liền đem Lưu Vân Toa thu vào.
Lúc này liền có một người hầu áo xám đi tới, nói: – Bốn vị, các ngươi là tới tham gia hội đấu giá sao?
– Ừ! Liên Hữu Hạo gật gật đầu, từ trong tay áo đưa ra một tấm thẻ. Hắn đã sớm nộp tiền ký quỹ, cũng xem như là kẻ tiền của dồi dào.
– Hai vị này… Người hầu áo xám kia nhìn về phía Chu Hằng và con lừa đen. Chỉ có một tấm thẻ thông hành, nhưng bọn họ lại có bốn người, còn thiếu một tấm.
– Chúng ta chỉ là xem xem! Chu Hằng cười cười, cũng không đem tấm thẻ khách quý trong pháp khí không gian kia ra.
Người hầu áo xám gật gật đầu, cười nói: – Mời quý khách tùy tiện xem! Lại hướng về Liên Hữu Hạo và Liên Tĩnh Hương nói: – Hai vị mời đi theo ta!
Hắn dẫn hai người Liên gia vào trong tinh thuyền, cũng không biết rẽ đông quẹo tây đi đâu mất.
Chu Hằng thì không hoảng không vội, cách bắt đầu buổi đấu giá còn có một giờ, nguyên bản hắn ra ngoài sớm như vậy là muốn dùng thân thể trực tiếp vượt qua hư không mà tới, nhưng sau khi đi nhờ thuyền lại sớm hơn rất nhiều.
Trên boong thuyền không có bao nhiêu người, hơn nữa cũng không nhìn thấy cảnh tượng gì. Một vùng hư không tối đen như mực, sau đó là một đống lớn tinh thuyền như sao điểm xuyết. Mới nhìn có chút rung động, nhưng thời gian dài cũng vẫn là như vậy.
– Chu tiểu tử, chúng ta mau vào đi! Con lừa đen không ngừng thúc giục.
Hội đấu giá này đương nhiên đều là bảo bối, vừa nghe tới hai chữ bảo bối con lừa đê tiện này liền nóng ruột.
– Đợi thêm lát nữa!
Chu Hằng vẫn không vội, lúc này tiến vào cũng là chờ, còn không bằng ở bên ngoài thanh tĩnh hơn.
Trong khi bọn họ chờ đợi, không ngừng có khách tới. Chu Hằng cũng nhìn thấy rất nhiều nhân vật cường đại, có mấy người vừa bước lên tinh thuyền, cả thân thuyền đều run lên một hồi, dường như không chịu nổi nhân vật như vậy phải vỡ nát.
Đó tuyệt đối không phải là cường giả Sáng Thế Cảnh!
Chu Hằng từng ra mắt Sáng Thế Đế, càng đã thấy chiến đấu cấp bậc Sáng Thế Đế, mặc dù không được lợi gì, nhưng hắn lại rõ ràng hơi thở lực lượng cấp bậc Sáng Thế Cảnh. Mấy người này mạnh là mạnh, nhưng còn không đến cái loại tầng thứ đó.
Hẳn là cường giả Thăng Hoa Cảnh!
Hội đấu giá lần này phỏng chừng còn không hấp dẫn được nhân vật Sáng Thế Cảnh, cái loại hội đấu giá cấp bậc cao nhất đó hẳn là cử hành trong Tuyệt Tiên Thành.
Nhưng cường giả Thăng Hoa Cảnh đến, nếu là bọn họ muốn mua món bảo vật này, những người khác dám tranh với bọn họ sao? Không sợ vừa rời khỏi tinh thuyền liền bị bọn họ làm thịt?
Lại tưởng tượng, ngay cả cường giả Thăng Hoa Cảnh đều bị hấp dẫn tới, hội đấu giá lần này tuyệt đối có cái để xem!
Hơn nữa, Cố Hồn Đan hắn buổi đấu giá chính là đối với cường giả Thăng Hoa Cảnh, võ giả Nhật Diệu Cảnh căn bản không dùng được. Nếu là những đại lão này không tới lại làm sao có thể bán ra giá cao chứ?
Đến đi! Đến thêm mấy người, đem giá của Cố Hồn Đan xào lên cao!
Qua hơn 40 sau, Chu Hằng mới nói với con lừa đen: – Đi, chúng ta nên đi vào!
– Đã sớm nói với ngươi rồi! Con lừa đen vội muốn chết.
Bọn họ đi tới cửa khoang, khéo chính là, tiếp khách bên đó chính là người hầu áo xám lúc trước. Bởi vì nhận ra Chu Hằng và con lừa đen, hắn tự nhiên cũng không tiến lên chào hỏi, chức trách của hắn hôm nay chính là chiêu đãi khách quý đến hội đấu giá.
Nhưng hắn lại phát hiện Chu Hằng và con lừa đen không ngờ đứng ở trước mặt hắn không đi, khiến hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: – Khách quý, phiền toái nhường một chút, các ngươi chặn tầm mắt của ta!
– Nói gì thế, mắt chó coi thường người. Chúng ta muốn đi hội đấu giá! Con lừa đen kiêu ngạo vênh váo nói.
Người hầu áo xám vừa nghe, không khỏi lộ ra một tia tức giận. Một người một lừa này lại không có thẻ thông hành, đây không phải là tỏ rõ muốn tới gây rối sao?
– Thật có lỗi, ta vừa rồi không nghĩ ra, thẻ thông hành không có lại có một tấm thẻ khách quý! Chu Hằng ngăn cản con lừa đen làm ồn ào. Con lừa đê tiện này chỉ biết trêu chọc cừu hận cho hắn, đem tấm thẻ khách quý kia trong pháp khí không gian lấy ra.
Người hầu áo xám vốn đã chuẩn bị nổi giận, gọi người tới đuổi hai kẻ quấy rối này. Nhưng khi nhìn thấy thẻ khách quý, khí thế của hắn lập tức như bóng xì hơi. Cầm thẻ khách quý chính là khách tôn quý nhất của Thiên Bảo Các, nếu hắn dám bất kính đối với khách quý là sẽ bị nghiêm trị.
Hắn trong lòng mắng thầm Chu Hằng giả ngu, trêu chọc nhân vật nhỏ như hắn có ý tứ sao? Nhưng trên mặt hắn lại không dám biểu lộ ra chút nào, ngược lại lộ ra tươi cười đầy mặt: – Khách nhân tôn quý, xin theo ta!
– Tiểu nhân! Con lừa đen thè cái lưỡi thật dài, khinh thường một câu, nhưng thanh âm cũng không nhỏ, đủ cho người hầu áo xám nghe thấy rõ ràng.
Người hầu áo xám đó mặt đều tái. Tại sao lại có con lừa đê tiện như vậy. Rõ ràng là bọn họ trêu người, làm sao ngược lại là chính mình thành tiểu nhân? Hắn đen mặt đem Chu Hằng và con lừa đen tới một gian phòng bao, sau khi mời một người một lừa vào, chạy đi như chạy nạn.
Con lừa đen không khỏi cười to.
– Con lừa, ta có từng nói qua ngươi rất đê tiện hay chưa?