Hàn Mạc đáp lễ nói:
– Làm phiền quốc cữu đợi lâu.
Lúc này, phía sau quốc cữu vang lên một tiếng:
– Hàn phó sứ, quốc cữu thinh tình thiết tiệc, vì các ngươi tẩy trần, Hàn phó sứ mang bội đao theo, có vẻ thất lễ rồi?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
– Không phải Hàn Mạc thất lễ, chỉ là chức trách bên mình, không dám buông thả mà thôi. Bản tướng lần này tới, thân là phó sứ, cũng là người bảo bệ sự an toàn cho Công chúa và Hầu gia, do vậy mọi lúc mọi nơi đều phải thận trọng!
Lập tức có người cười nhạt nói:
– Hàn phó sứ nói vậy là có ý gì, có lẽ cảm thấy phủ quốc cữu vẫn không an toàn sao?
Hàn Mạc thần thái bình tĩnh, thản nhiên đáp:
_- Hàn Mạc không nói như vậy, trong phủ quốc cữu, quả rất an toàn. Chỉ cóđiều Hàn Mạc được sự tin tưởng của Thánh thượng, đảm nhiệm Phó sứ, cho nên trước khi xuất kinh, đã thề với bội đao, đao không dời người, người không rời đao, mọi lúc vì sự an toàn của Hầu gia là trọng yếu. Nếu mọi thứ an toàn, quả rất tốt, nếu xảy ra điều ngoài ý muốn, Hàn Mạc sẽ liều tính mạng, cũng phải bảo vệ sự an toàn của Hầu gia.
– Hàn phó sứ, ngài phải biết, từ ngày lập phủ quốc cữu đến bây giờ, chưa có ai dám mang vũ khí vào phủ cả!
Bên cạnh quốc cữu có mọt gã râu dê cao lớn, cười nhạt nói:
– Bản quan khuyên ngươi nên giao bội đao cho thuộc hạ, không thì… !
– Không thì sao?
Hàn Mạc không vì thế mà tở ra yếu thế nói:
– Ý của vị đại nhân này, có phải nói, mạt tướng không giao bội đao, không cho vào phủ chăng?
Người này không trả lời, hừ một tiếng.
Trong lúc đó, tất thảy quan viên Khánh quốc đều châu đầu ghé tai, tỏ vẻ bất mãn.
Tào Ân cuối cùng cũng nói:
– Chư vị có lẽ không biết, tính cách của vị phó sứ Hàn Mạc rất quật cường, có một số việc, ngay cả bản vương cũng không khuyên nổi. Nhưng nói gì thì ngói, Ngự Lâm tướng quân mang đao bên mình cũng là một quy tắc bất di bất dịch thôi!
– Đây là Khánh quốc, không phải Yến quốc của các ngươi.
Lập tức có người nói tiếp:
– Đến Đại Khánh ta, phải tuân thủ quy củ của Đại Khánh.
Lúc này, chỉ vì việc bội đao mà hai bên giằng co trước cửa.
Quốc cữu vẫn chỉ thản nhiên cười, không nói gì, lúc này mới xua tay, ra hiệu mọi người không tranh cãi nữa, nói:
– Đây cũng không phải là chuyện to tát lắm, cần gì phải tranh luận?
Hướng về phía Hàn Mạc nói:
– Hàn phó sứ đúng là thiếu niên anh hùng, mang bội đao vào cung, càng làm cho ta thấy được khí phách của Hàn phó sứ. Mau mau mau, Hầu gia, Hàn phó sứ, thịnh tiệc đã chuẩn bị, mời vào phủ nâng cốc rượu hân hoan!
Liền đi tới, cầm tay Tào Ân, cùng vào phủ.
Mọi người thấy Quốc cữu nói vậy, cũng không tranh luận nữa, chỉ là không ít người nhìn Hàn Mạc vẻ lạnh lùng, cảm thấy vị thiếu niên này quả là vô lễ.
Hàn Mạc thấy biểu hiện của Quốc cữu rất khí phách và độ lượng, ngược lại còn nhíu mày, từ lúc gặp người, từ trên xuống dưới, y đều rất nhiệt tình độ lượng, rất có khí khái của bậc quân tử.
Nhân vật như vậy, trái lại càng khó ứng phó.
Đoàn người vào trong phủ, hướng vào phòng khách, ven đường thấy, đình đài lầu các, nước chảy qua cầu, ngọn núi ngọc giả, và thắp vô số đèn lồng, toàn bộ phủ quốc cữu sáng tỏ như ban ngày, thật là lộng lẫy đẹp vô cùng.
Những thứ Hàn Mạc nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, sự hào hoa khí phái của vị quốc cữu này, ở Yến quốc e rằng không có một phủ đệ này sánh bằng được.
Một lát sau, đoàn người cuối cùng cũng tới phòng khách, vừa vào phòng khách, làm cho người khác cảm thấy rộng rãi vô cùng, không gian thoáng đãng, so với những phòng khách bình thường, rộng rãi hơn gấp nhiều lần, hơn nữa đỉnh còn cao hơn rất nhiều.
Hai bên đã được bày sãn những bàn tiệc, hương thơm của cây gỗ xưa, bên trên bày biện trái cây rượu thịt, mỗi bên được bày hai bàn, bốn bàn ghép lại, có tới bốn năm mươi chỗ ngồi, bên cạnh mỗi chỗ, còn có một người hầu nữ, bốn năm mươi người hầu nữ mặc những bộ váy lụa trắng toát, chải chuốt nuột nà, thanh thoát đẹp đẽ, làn da trắng ngần, như mấy chục viên minh châu sáng chói đặt trong phành khách, nhìn thấy đoàn người bước vào, những người hầu nữ này hướng về phía trước, hai tay đặt xuống đất, rất mềm mại.
Ngoài ra, trong phòng khách chỗ nào cũng được bày những cái thùng làm bằng bạch ngọc, Hàn Mạc đi qua cái thùng bằng ngọc, thấy trong thùng bằng ngọc để những viên đá lạnh, thảo nào khi vừa mới bước chân vào phòng khách, làm người ta cảm thấy một cảm giác mét mẻ sáng khoái.
Không thể không nói, sự xa hoa của Khánh quốc, vượt xa Yến quốc!
Chủ toạ được bày hai chiếc bàn, một trái một phải, quốc cữu cầm tay Tào Ân, dẫn đến chiếc bàn bên trái của chủ toạ. Hàn Mạc được bố trí ngồi ở vị trí thứ hai sau Tào Ân, Lễ bộ Thị lang của Yến quốc Tống Thế Thanh cũng ngồi bàn kế tiếp bên trái.
Đợi quốc cữu ngồi xuống bên phải bàn chủ toạ, các quan viên mới ngồi xuống, không ít người không mặc quan phục mà mặc bộ cẩm y dài, có vẻ các quan viên Khánh quốc cũng không để tâm gì.
Hàn Mạc đang dự đoán thân phận của những người này, Quốc cữu cười và giới thiệu:
– Hầu gia, Hàn phó sứ, trong bữa tiệc này ngoài những quan viên của Khánh quốc ta, còn có một số danh sĩ của Khánh quốc ta, văn chương lai láng, thông tường kim cổ. Tiệc tẩy trần hôm nay, không thể thiếu những danh sĩ hiến chút thi từ, nhất định làm tăng chút thi vị cho bữa tiệc này.
Hàn Mạc nhếch miệng cười thản nhiên.
Trong lúc đó, hắn nghĩ tới một câu: “Danh sĩ nhiều như cẩu đi trên đất!”
Ánh mắt hắn đảo qua một lượt những quan viên ngồi đối diện và những kẻ danh sĩ, chỉ thấy không ít kẻ đã nhìn chằm chằm vào thân hình của những người hầu nữ. Những danh sĩ thìđang vuốt râu, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng có không ít ánh mắt hướng về phía thân hình của cá cô hầu mà nhìn.
Có điều Hàn Mạc không để ý đến diện mạo những người này, hắn liền phát hiện ra, đợi tất cả đều ngồi đàng hoàng xong, bàn bên phải có hai chỗ trống.
Hai chỗ trống đó ở hai vị trí thứ nhất và thứ hai bên phải.
Hàn Mạc nhíu mày, buổi yến tiệc hôm nay, ắt sẽ không để trống hai chỗ như vậy, hai chỗ đó chắc hẳn đã bố trí người, tại sao tầm này mà vẫn chưa thấy vào ngồi?