Lý Đán cười rộ lên:
– Rất tốt, rất tốt! Đại Đường ta quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, trẫm thập phần thoả mãn.
Đậu Hoài Trinh nhìn thây tình hình không đúng, liên tục tấu ra:
– Khải tấu bệ hạ, thần cho rằng chức U Châu Đại Đô Đốc không có người nào cũng đảm nhiệm được. Nơi này chống cự nhiều quân địch, bên trong lo cho dân chúng, tuyên giáo thay cho thiên tử, không phải văn võ toàn tài thì không làm được. Trình Tướng quân cùng Lý tướng quân dũng thì dũng, quả quyết có thể suất quân đánh lui Hề và Khiết Đan, nhưng mà nội tình còn thiếu, không thể đảm nhiệm chức U Châu Đại Đô Đốc. Theo ý của thần ngu thì chỉ có Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu là có thể đảm nhiệm chức này. Trình, Lý nhị vị tướng quân có thể làm phó tướng.
Tần Tiêu trong lòng giận dữ: hung ác, con lừa này! Không chỉ cho ta đi, Trình Bá Hiến cùng Lý Tự Nghiệp cũng muốn mang đi! Con mẹ nó, chúng ta vừa đi thì ngươi lật trời sao?
Lý Đán có chút gật gật đầu:
– Ái khanh nói đúng. U Châu là cánh cửa phòng hộ phía bắc Đại Đường chung ta, không thể cử ai cũng được. Trình Bá Hiến cùng Lý Tự Nghiệp đều là tướng tài, nhưng mà phương diện trị dân hơi có khiếm khuyết, không phải chọn lựa tốt nhất.
Trình Bá Hiến cùng Lý Tự Nghiệp rất phiền muộn. Ánh mắt triều văn võ bá quan nhìn qua Tần Tiêu nghiễm nhiên như không có chuyện gì. Tần Tiêu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong nội tâm bồn chồn.
Đúng vào lúc này Binh Bộ Thượng Thư Quách Nguyên Chấn đi ra, tấu:
– Khải tấu bệ hạ, vi thần cho rằng cũng không phải nhất định chỉ có Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu mới có thể đi tới U Châu. Thần tiến cử ba người hiền tài, đều có thể đảm nhiệm chức này, hơn nữa đều phù hợp hơn cả Tần Đại Đô Đốc.
Thái Bình công chúa vốn vững như thái sơn cũng xoay đầu lại, có phần tức giận nhìn chằm chằm vào Quách Nguyên Chấn, trên mặt thái tử Lý Long Cơ hiện ra vẻ vui mừng, Lý Đán vẫn bất động thanh sắc:
– Ái khanh nói đi.
– Vâng, bệ hạ.
Quách Nguyên Chấn ngày thường phong lưu tiêu sái, dáng người cực kỳ cao lớn, so với Tần Tiêu còn cao hơn nửa cái đầu, ngoài năm mươi tuổi, râu dài mỹ tu, người xưng ‘ mỹ tu công ’ đúng là có vài phần phong độ. Lúc này hắn không nhanh không chậm nói:
– Thần tiến cử hiền tài đầu tiên chính là Bắc Đình đô hộ phủ vừa trở về, tả vệ Đại tướng quân Trương Nhân Nguyện. Trương công văn võ song toàn, nhân sở cộng tri. Lần trước đảm nhiệm sóc phương quân Đại Nguyên Soái, Bắc Trúc ở Hàng Thành trục người Đột Quyết đi hơn ba trăm dặm, công lao hiển hách, danh vọng cực cao. Hơn nữa Trương công khéo mưu lược, giỏi về thống binh, tinh thông lại trị, từng đảm nhiệm Lạc châu trưởng sử, chiến tích còn đó, đây là người tốt nhất. Vi thần cho rằng nếu bàn về chức U Châu Đại Đô Đốc thì Trương công nên là nhân tuyển đứng đầu.
– Ân!
Lý Đán âm thầm ngâm nga, có chút gật gật đầu:
– Ái khanh nói tiếp đi.
Quách Nguyên Chấn tiếp tục nói:
– Thần tiến cử hiền tài thứ hai chính là Binh Bộ Thượng Thư Quách Nguyên Chấn, tức là vi thần. U Châu chính là mặt phòng hộ phía bắc Đại Đường, không thể khinh suất. Vi thần nguyện ý tự mình đi chế ngự Bắc Địch, củng cố Bắc Cương.
– Ồ!
Lời vừa nói ra, người trong triều kinh ngạc. Lý Đán cũng có chút cả kinh nói:
– Quách ái khanh tiến cử chính mình? A, ngươi trước nói hết đi, người thứ ba là ai?
Quách Nguyên Chấn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra:
– Lũng Châu trưởng sử, nguyên U Châu Đại Đô Đốc Tiết Nột!
– Cái gì, ngươi!
Rốt cuộc Đậu Hoài Trinh không nín được, vội vàng nhảy ra, tấu:
– Bệ hạ, Quách đại nhân chính là quấy rối, nghe nhìn lẫn lộn! Tiết Nột đảm nhiệm U Châu Đại Đô Đốc tham ô quân lương, trị quân không nghiêm, bệ hạ niệm niệm hắn là hậu nhân Tiết Nhân Quý nên tha tội chết, cách chức làm làm Lũng Châu trưởng sử là khai ân, hôm nay há có thể lại dùng người này.
Quách Nguyên Chấn gõ mủ của mình ra, quỳ xuống, hai tay giơ mũ lên, nói: