Lâm Thiên Trạch cười nói với Điền Hoa.
“Ý ông chủ Lâm là?”
Điền Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Lâm Thiên Trạch không nói rõ nhưng hiển nhiên đang nhắm vào Diệp Mạn.
Khoảnh khắc Diệp Mạn thấy Lâm Thiên Trạch, ánh mắt bà ta lạnh lẽo.
Bà ta chưa hề quên lần trước trong đám tang của Diệp Kế Tông, Lâm Thiên Trạch và bố ông ta Lâm Báo đích thân dẫn cao thủ nhà họ Lâm đến.
Nếu không nhờ Mã Siêu ra tay chèn ép cao thủ nhà họ Lâm, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ không về tay không, Tôn Húc cũng không sợ vỡ mật như hiện nay.
“Người phụ nữ này giỏi ngụy biện, ông nghĩ thử xem sau khi bà ta giết bố mình, bà ta còn phủi sạch tội, trở thành bà chủ nhà họ Diệp.
Sao có thể tin lời bà ta được?”
Lâm Thiên Trạch cười nói: “Một khi sếp Điền dẫn người đi, sợ là chưa kịp về đến nhà thì bà ta đã cho người xử lý ông rồi”.
“Lâm Thiên Trạch, ông câm miệng lại cho tôi”.
Diệp Mạn phẫn nộ, vẻ mặt dữ tợn nói: “Bố tôi chết vì bệnh, tôi cảnh cáo ông đừng ăn nói lung tung, nếu không ông đừng trách tại sao tôi không khách sáo!”
“Ông đừng quên hai mươi cao thủ hàng đầu nhà họ Lâm đều đã quyết định rời khỏi nhà họ Lâm”.
Lời nói của Diệp Mạn thấp thoáng mùi đe dọa.
Cao thủ là cốt lõi của gia tộc, nếu không đủ cao thủ thì nói không chừng một ngày nào đó, chủ gia tộc sẽ chết vì bị ám sát.
Mắt Lâm Thiên Trạch ẩn hiện sát khí đáng sợ, nheo mắt nhìn Diệp Mạn nói: “Đó chỉ là vài tên phản bội mà thôi, lấy thì lấy đi.
Cao thủ chân chính của nhà họ Lâm tôi đâu vô dụng đến vậy”.
“Thế à?”
Diệp Mạn cười khinh thường: “Nếu vậy thật thì có lẽ lần này nhà họ Lâm sẽ thiệt hại nhiều đó”.
Diệp Mạn nói, nhìn cao thủ sau lưng Lâm Thiên Trạch bằng ánh mắt khiêu khích.
Lần này Lâm Thiên Trạch dẫn theo khá ít, sau lưng ông ta chỉ có bốn gã da đen đô con, thân hình cực kỳ cường tráng, cao khoảng mét chín, đứng canh bên cạnh Lâm Thiên Trạch hệt như người khổng lồ.
Hiển nhiên Lâm Thiên Trạch đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mời cao thủ nước ngoài, dù sao lần trước ở nhà họ Diệp, hai mươi cao thủ nổi tiếng người chết người thì bị thương, những người khác thì chọn đầu quân cho nhà họ Diệp.
Điền Hoa nhìn Diệp Mạn và Lâm Thiên Trạch đang cãi nhau, ông ta hiểu ra hai người này có xích mích, hơn nữa còn khá gay gắt.
“Ông chủ Tôn, chẳng lẽ ông đã quên mối thù phải quỳ rồi à?”
Lâm Thiên Trạch không thèm quan tâm đến Diệp Mạn nữa, hỏi sang Tôn Húc.
Tôn Húc thầm mắng khốn khiếp, căng da đầu lạnh lùng nhìn Lâm Thiên Trạch hỏi: “Ông chủ Lâm học cách nói dối luôn mồm từ lúc nào vậy?”
Nghe vậy, Lâm Thiên Trạch hiểu Tôn Húc định đứng về phe Diệp Mạn.
Lần trước ở nhà họ Diệp, ông ta bị ép quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.
Nếu bây giờ Tôn Húc đứng về phe Dương Thanh, chắc chắn Dương Thanh sẽ giúp Tôn Húc giấu chuyện hôm đó.
“Ông chủ Tôn, ông định không thừa nhận à?”
Lâm Thiên Trạch cười tủm tỉm: “Chi bằng tôi cho người đăng video ông chủ Tôn quỳ xuống xin tha lên mạng nhé?”
“Căn cứ theo tốc độ lan truyền thần tốc của truyền thông cá nhân, tôi tin khoảng mười phút thôi ông chủ Tôn sẽ nổi tiếng lắm đó”.
Mặt Tôn Húc xanh mét, ông ta không ngờ Lâm Thiên Trạch lại quay video cảnh ông ta quỳ xuống xin tha.
“Ông dám!”
Tôn Húc phẫn nộ nói.
Dù sao ông ta cũng là chủ của một gia tộc nằm top tám gia tộc lớn ở Yến Đô, nếu cảnh ông ta quỳ xuống xin tha bị đăng lên mạng thật thì không những ông ta mất mặt mà nhà họ Tôn cũng mất mặt theo.
Ông ta sợ Dương Thanh, tỏ ra yếu thế nhưng không có nghĩa ông ta sợ Lâm Thiên Trạch.
Chủ gia tộc như nhau, ai sợ ai?
Lần trước nhục nhã ở nhà họ Diệp, vừa về đến nhà ông ta đã cho người điều tra thân phận Dương Thanh và Mã Siêu.
Nhưng chuyện làm ông ta ngạc nhiên là ngoài chuyện năm năm trước ra thì chẳng tra thêm được gì nữa.
Ông ta được người bạn thân dặn dò tốt nhất đừng tra nữa, một người tự dưng mất tích năm năm, rất có khả năng là người có thân phận đặc biệt.
Vì thế ông ta mới từ bỏ việc điều tra Dương Thanh, bỏ qua chuyện quỳ xuống xin tha.
Sau đó Lâm Thiên Trạch đã tìm ông ta rất nhiều lần, nói rằng sẽ giúp ông ta báo thù.
Nếu không có lời nhắc nhở của người bạn đó, chắc chắn ông ta sẽ bắt tay với nhà họ Lâm đối phó Dương Thanh.
Nhưng bạn ông ta đã nhắc rồi, nếu ông ta còn gây hấn với Dương Thanh nữa thì chẳng khác nào đang tự đào mồ chôn mình.
Lâm Thiên Trạch khá bất ngờ trước quyết định của Tôn Húc, ông ta cứ ngỡ Tôn Húc sẽ đồng ý nhưng không ngờ lại từ chối.
– —————————
.