“Thân nương, con đang ở Hạo Thiên thế gia rồi, đang nhìn người mà than nương từng yêu”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Nương, người còn sống không?”
Nhìn mãi nhìn mãi, hai mắt Diệp Thành bắt đầu nhoè đi, hốc mắt còn ươn ướt, ban ngày hắn diễn kịch, đóng nhiều vai khác nhau, có lẽ chỉ khi đêm về tĩnh lặng, hắn mới thể hiện rõ nhất cảm xúc thật.
Mặc dù đây là Hạo Thiên thế gia, dù trong người hắn chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nhưng hắn không hề có cảm giác đây là nhà.
Nói đến nhà, khoé miệng Diệp Thành nở nụ cười nhẹ, trong tầm mắt mờ mịt dường như hắn nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp, cả hai đều cài Trâm Phượng Ngọc Châu, một người mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, một người mặc Phượng Nghê Thường bảy màu.
“Huyên Nhi, Linh Nhi, chờ ta giúp họ vượt qua được khó khăn này, ta sẽ về gặp hai người”.
Không biết từ lúc nào, bình rượu trong tay Diệp Thành rơi ra, hắn dựa vào gốc cây linh quả ngủ thiếp đi.
Đêm về khuya, dưới ánh trăng sáng, một nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bước vào đại điện Hạo Thiên thế gia, bên cạnh còn có một thiếu niên kháu khỉnh tò mò nhìn xung quanh.
“Đại tỷ tỷ, sao tỷ lại đưa Tử Viêm tới đây?”, thiếu niên láu lỉnh nhìn nữ tử mặc Tiên Nghê Thường bảy màu bên cạnh với vẻ khó hiểu.
