– Ha ha… Ha ha ha…
Ngược lại, Thư Thiên Hào lại cười ha hả.
– Rất sảng khoái!
Hắn chợt quát một tiếng.
Thương Lam Hải Long mở miệng rộng ra, lập tức phát ra một tiếng rồng gầm. Tuy rằng âm thanh cực kỳ suy yếu, nhưng bên trong chất chứa ý chí, lại khiến mọi người nghe hiểu hàm nghĩa trong đó – “Sảng!”
– Đảo chủ!
Hai mắt Vũ Đại Đầu đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, quát lớn một tiếng, phi thân về phía trước.
Giọng nói của hắn, phá vỡ sự yên tĩnh trong chiến trường. Tướng sĩ Thư Gia như chợt tỉnh mộng, đều trợn mắt, rít gào xung phong liều chết về phía trước.
Sĩ khí đại chấn!
Phá Quân Hầu á khẩu không trả lời được. Ngay cả Tinh Ngân đại sư đều ngay ra tại chỗ.
Thư Thiên Hào xông lên đánh, quả thực là như một vị thần!
Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, vừa chuyển thành thủ thế, sau khi ngưng tụ thành quang vụ, càng ngày càng dày đặc, lực phòng ngự cũng càng ngày càng mạnh. Bởi vậy thời khắc bắt đầu, chính là lúc yếu nhất.
Đại quân Thư Gia càng lo lắng đến sự thương vong, càng kéo dài thời gian, cuối cùng tổn thất lại càng nghiêm trọng. Nhưng Thư Thiên Hào lấy tính mạng cùng đọ sức, lập tức đổi lấy kết quả thật lớn. Vốn tuyến phòng thủ có quang vụ chồng chất, hiện chỉ còn lại có một cái cuối cùng!
– Đảo chủ, đảo chủ, người không sao chứ?
Vũ Đại Đầu chạy đến trước mặt Thư Thiên Hào, thấy thương thế khủng khiếp trên người Thư Thiên Hào, muốn đụng cũng không dám đụng vào.
– Chút thương tích ấy tính là gì! Cùng lắm thì một cái mạng thôi. Nam nhi Thư Gia cho tới bây giờ đều không sợ chết. Đừng ngừng tiến công, Đại Đầu!
Thư Thiên Hào đại chiến thật lâu, sau khi bạo phát hung mãnh như thế thể lực đã hoàn toàn hao hết, ngay cả linh quang cũng ảm đạm tới cực hạn. Hắn cố lấy chút sức lực cuối cùng đứng lên, giọng nói khàn khàn rít lên. Mỗi lần mở miệng đều là một ngụm máu tươi trào ra.
Vũ Đại Đầu bị mắng liền thông suốt, lại vui vẻ chịu đựng. Khi hắn còn nhỏ được Thư Thiên Hào nhặt về từ trong chiến trường, tình cảm của hắn đối với Thư Thiên Hào chính là sự kính trọng và thương yêu như nhi tử đối với phụ thân.
– A a a!
Vũ Đại Đầu như bạo long, đâm đầu vào trong quang vụ cuối cùng.
Nhưng tầng quang vụ này, lại bất ngờ cường đại. Hắn còn chưa đi được năm mươi bước, yêu giáp trên người đã vỡ tan, Long Du Thương trong tay cũng rung động, khó có thể làm được.
Hắn kiên trì, muốn cứng rắn xông lên, lại bị lão Hồng Thương ngăn lại.
– Hài tử tốt, ngươi trước hãy lui xuống, khinh xuất là không được.
Trên mặt Lão Hồng Thương cũng đầy vết máu. Ngay cả chòm râu của hắn cũng dính máu, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại ôn hòa, sáng ngời.
– …
Vũ Đại Đầu mở miệng muốn nói, lại bị một câu của Kiều Lão Hầu Tử ngăn chặn:
– Tiểu tử cứ đi đi, xem bộ xương già của chúng ta phá nát tháp này!
– Ngay cả ba người chúng ta, ngươi cũng không tin sao?
Lão Ngư Vương cũng đi đến, cười nói.
– Trở về, cố gắng nhìn ba lão tướng chúng ta xung phong!
Trên Du Long Thương, đã đầy vết rạn nứt, hơn nữa run rẩy từng đợt. Hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu. Lại quay đầu nhìn lại. Những tướng sĩ Thư Gia phía
sau xung phong gặp phải sự cản trở nghiêm trọng. Chư tướng đều bị đối thủ dây dưa.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Thư Thiên Hào không có người hộ vệ.
Vũ Đại Đầu khẽ cắn môi, không thể không phi thân rời khỏi quang vụ, đến bên cạnh bảo vệ Thư Thiên Hào.
– Hắc! Ba lão gia chúng ta đã lâu không liên thủ tác chiến?
Kiều Lão Hầu Tử nhìn Vũ Đại Đầu rời đi, cười nói.
– Quang vụ này càng ngày càng đậm, không thể đợi thêm nữa. Càng kéo dài, tổn thất của quân ta càng lớn. Chỉ có dựa vào sự đột phá của chúng ta.
Vẻ mặt lão Ngư Vương đầy nghiêm trọng.
– Không sai, đối phương sắp chết phản công lại, trận chiến tranh này đã tới thời khắc quyết định thắng bại. Nào, xung phong!
Lão Hồng Thương nhấc Chiến Thương, dục xung phong.
– Mỗi lần ngươi đều đi trước. Lần này ngươi chờ đi sau đi. Để ta đi trước.
Lão ngư Vương cười ha ha, kéo lão Hồng Thương đến phía sau. Chiến đấu hăng hái đẫm máu như thế, cánh tay trái của hắn đã bị người ta chặt đứt. Đi lại cũng có lộ vẻ tập tễnh. Đó là bởi vì đùi phải bị chém mất một mảng thịt lớn.
Hắn kéo theo thân thể bị trọng thương, trong tay cầm theo Tam Xoa Kích, hắn cười ha ha tiến về phía trước.
– Xung phong!
Mắt hổ lão Hồng Thương rưng rưng. Hai mắt Kiều Lão Hầu Tử đỏ ửng, theo sát phía sau.
Đây là một lần xung phong cuối cùng của lão Ngư Vương.
Sau năm mươi bước, yêu vật trong tay hắn liên tiếp rơi xuống và bị thiêu cháy. Thân hình không ngăn cản trước quang vụ khổng lồ, hóa thành từng hạt nhỏ, như cát bay trong gió.
– Nào, quốc gia chúng ta đang ở ngay phía trước!
Kiều Lão Hầu Tử lập tức rảo bước tiến lên, thay thế vị trí của lão Ngư Vương.
Đây là đạo phòng tuyến cuối cùng, càng ngày càng mạnh, hắn chỉ xung phong được ba mươi bước, cũng bị
quang hóa đi.
– Các huynh đệ chờ một chút, ta cũng đến đây!
Lão Hồng Thương quát to một tiếng, dùng áp lực cường đại, đi từng bước cố định, cuối cùng cũng đi xong hai mươi bước cuối cùng.
Ầm!
Tới thời điểm cuối cùng, hắn tới dưới tháp, ngang nhiên cầm yêu binh kíp nổ trong tay.
Một tiếng nổ thật lớn. Cửu Tiêu Thần Quang Tháp ầm ầm sụp đổ, tất cả đều trời quang mây tạnh.
– Phá, phòng tuyến cuối cùng đã bị phá!
Cảm xúc hoảng sợ nhanh chóng truyền khắp Đông Hải Phái. Sĩ khí của bọn họ xuống dốc không phanh.
– A a a a!
– Giết, báo thù cho ba lão tướng quân!
– Người ngăn cản ta phải chết!
Tướng sĩ Thư Gia trừng mắt, huyết khí phun trào, sát ý điên cuồng kinh hãi cả quỷ thần.
Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, Vũ Đại Đầu ở giữa mười ngàn quân bảo vệ Thư Thiên Hào, đã bị nhiều vết thương trầm trọng, da tróc thịt bong. Hắn chính mắt thấy cảnh tượng bi tráng này, yết hầu như bị vật gì ngăn chận, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một khúc hành khúc.
– Mây đen kia! Che đầy trời! Sóng lớn kia! Cao như núi! Gió lạnh kia, đập vào mặt! Hoa sóng kia, đánh vào thuyền!
– Đâu quản kia cuồng phong như đao, màn mưa như mũi tên! Đâu quản kia sơn hà nghiền nát, thân thế chìm nổi.
Đây là hành khúc được truyền lại trong Thư Gia suốt mấy trăm năm qua.
Đây là tiếng hô của Thư Thiên Hào. Hắn đã mất đi sức chiến đấu, nhưng lại cố lấy chút sức lực cuối cùng, phát ra tiếng ca như vậy, để tưởng niệm ba vị lão tướng, cố gắng lớn nhất để có thể trợ giúp đội quân của mình.
– Đồng bạn kia, mở mắt ra! Người cầm lái kia, nắm chặt tay! Cẩn thận kia, đừng lười biếng! Liều mạng kia, chớ khiếp sợ.
– Không sợ kia sóng lớn nghìn trượng cao như núi! Không sợ kia nghìn quân vạn mã thương như rừng!
Giọng nói của hắn, một chút cũng không êm tai, thậm chí có thể nói là khàn khàn khó nghe đến cực điểm. Quả thực giống như gầm rú.
Nhưng tiếng ca như vậy, lập tức đánh động tới tình cảm sâu sa nhất trong nội tâm tướng sĩ Thư Gia tướng sĩ!
Tiếng ca rất nhanh lớn dần, mỗi người đều cất tiếng ca.
– Nhân sinh từ trước tới nay ai không chết, máu đỏ một trái tim một tấm lòng.
– Xông qua biển, quay đầu lại! Cùng sóng biển kinh đào kia, quyết tử chiến! Quyết tử chiến…
Tiếng ca xông lên, kích động vòm trời, hình thành sóng dữ bàng bạc, cuốn sạch tất cả, bao phủ tất cả!
Đã qua gần trăm năm, chuyện cũ đều chấm dứt. Sinh tử không đáng nói, chỉ có tồn tại vinh nhục.
Xung phong!
Xung phong!!
Xung phong!!!
Đông Hải Phái liên tiếp tan tác, bị giết, bị đánh tơi bời.
– Hết rồi!
Tinh Ngân đại sư kêu lên một tiếng bi thảm, bị đại quân Thư Gia mãnh liệt đánh tới.
– Ta chính là cường giả Hầu cấp, ai dám giết ta! Ai dám giết ta?
Phá Quân Hầu lớn tiếng kêu to, tình trạng dường như đã phát điên.
Xoát!
Một dao găm xuyên thủng trái tim hắn. Phá Quân Hầu mang theo biểu tình khó có thể tin, ngã xuống. Ở phía sau hắn, Tử Tiêu đứng thẳng, mang theo vẻ mặt khinh thường:
– Có gì không dám?
…
– Bất kỳ giãy dụa nào cũng là vô ích.
Trong không gian chiến trận, Lục Kình Vương từ trên cao nhìn xuống, quan sát Sở Vân phía dưới, giống như thần linh trên bầu trời, tuyên án vận mệnh của phàm nhân.
Nhị Lang Thiên Quân bị hãm trong vòng vây của Yêu thú, đã thành người máu. Đại Nhật Quang Minh Khải trên người hắn, đã hoàn toàn bị phá nát. Ngọc Thanh Tâm Liên ở hắn đỉnh đầu, lung lay sắp đổ. Thiên Cẩu đã chết ngất đi, bị bỏ quên trong góc chiến trường.
Tình huống của Sở Vân, so với hắn cũng thật chật vật.
Tất cả Yêu vật chủ lực đều trọng thương gần chết, bị bắt vào trong túi. Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải, cũng bị Lục Kình Vương miễn cưỡng đánh vỡ. Yêu vật bên cạnh, cũng chỉ còn lại Kiến Mộc. Bạo Động Viên và Thao Thiết đều bị trọng thương, miễn cưỡng chống đỡ.
Tuy nhiên, Lục Kình Vương cũng bởi vậy trả giá vô cùng nghiêm trọng. Bên cạnh hắn, chỉ còn lại có Hỗn Độn ban đầu và một con Bạch Cốt Đại Chương Ngư.
– Chiến cuộc đã định. Các ngươi cũng không chịu nổi một đòn. Mà sức chiến đấu của bản thân bản vương, lại vẫn còn đầy đủ. Tuy nhiên bản vương cũng đều không phải là người quá quắt. Hiện tại cho các ngươi một con đường sống. Quỳ xuống thần phục bản vương, bản vương sẽ khoan hồng độ lượng. Không chỉ buông tha các ngươi, sau này còn có thể mạnh mẽ tài bồi các ngươi.
Lục Kình Vương chậm rãi từ trên cao hạ huống, chậm rãi tiếp cận Sở Vân.
Sở Vân không có trả lời, tư tưởng hỗn độn. Hắn nửa nằm nửa ngồi, thương thế trầm trọng gần như đã mất đi ý thức.
Lúc này, tiếng ca truyền đến.
Đánh một trận với Lục Kình Vương, Sở Vân đã cố gắng hết sức.
Nhưng cường giả Vương cấp, dù sao cũng là cường giả Vương cấp.
Khác với yêu vật, Ngự yêu sư cường đại nhất là linh quang trong cơ thể, là trí tuệ vạn vật chi linh.
Trí tuệ Lục Kình Vương sâu không lường được. Đầu tiên là đánh phá Bát Quái Chiến Trận, sau đó lại hiểu rõ tác dụng của Thông Linh Xà, đánh tan trạng thái liên thủ của Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.
Cứ như vậy, không chỉ có khiến chiến trận suy yếu, còn muốn dùng linh áp Vương cấp áp chế và ảnh hưởng, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân bị quản chế khắp nơi, chiến đấu gian khổ đẫm máu.
Có thể đi đến mức như bây giờ, khiến phần lớn chiến lực của Lục Kình Vương đều tan rã, nghe đã rợn cả người, đủ để cười ngạo thiên hạ.
Làm được thành tích như vậy, khiến Lục Kình Vương vốn là kẻ địch cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc, muốn thu nhận hai người bọn họ.
Sở Vân không có trả lời, ý chí của hắn đã trầm luân ở trong hắc ám. Thương thế cực kỳ nghiêm trọng khiến hắn muốn ngất đi.
Nhưng trong bóng đêm khôn cùng, truyền đến những tiếng ca…
Tiếng ca này quen thuộc như thế, khiến hắn không chủ định chợt nhíu mày.
Năm đó, hắn vừa sống lại, hãm sâu trong hồi ức về Thư Thiên Hào. Chính hắn mang theo mấy chiến thuyền, chém gió vượt sóng, hát vang hành khúc Thư Gia này, đánh hải tặc, cứu nghĩa phụ.
Hiện nay quang âm lưu chuyển, khiến vận mệnh của hắn và Thư Thiên Hào đổi cho nhau.
Lúc này, đổi thành Thư Thiên Hào hát vang, kêu gọi ý chí chiến đấu cao nhất trong lòng mỗi nam nhi của Thư Gia.
Đây đúng như một vòng tuần hoàn huyền diệu.
Lục Kình Vương nhíu mày, không ngờ tiếng ca có thể rơi vào trong không gian chiến trận này. Xem ra bên ngoài Đông Hải Phái tác chiến cũng không lý tưởng. Tiếng ca này vô cùng dõng dạc, khiến hắn chợt nảy sinh một cảm giác bất an.
Tuy nhiên hắn cũng không có cách nào chấm dứt. Bên cạnh hắn chỉ còn lại có hai Yêu thú, đã không thể tạo thành không gian chiến trận. Không gian chiến trận đã dựng ban đầu dựng lên cũng bị tàn phá không chịu nổi. Khắp nơi đều là những lỗ hổng hư không, thông với thế giới bên ngoài. Nếu không tu bổ, không gian này sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tiếng ca có thể lọt vào được.
Tiếng ca càng ngày càng vang dội, như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.