Tiêu Bố Y bước nhanh đi nhẹ, rất nhanh đã đến chỗ cùa Trần Chính Thông, chỉ thấy được có một ngọn đèn, người trong phòng đi tới đi lui, có vẻ có chút nóng nảy.
Tiêu Bố Y lần này cũng không có hư hư thực thực, một cước đạp tới. Ầm một tiếng vang lớn, thanh âm ván cừa ngà xuống ờ trong màn đêm yên tình có vẻ kinh tâm động phách.
Người nọ tung người tháo chạy, người đang ở trong không trang, đã rút đao ra, chờ khi trông thấy là Tiêu Bố Y thì sợ run lên. Dưới ánh đèn. người nọ sắc mặt âm tinh bất định, đúng là Trẳn Chính Thông tướng lành dưới tay Đỗ Phục Uy.
Ban đầu ờ trong phòng nghị sự, tâm tư của mọi người đều bị hai người Đỗ Phục Uy, Phụ Công hấp dẫn, Tiêu Bố Y, Tư Nam vẫn đứng ở góc, vốn không ai chú ý. Nhưng mà Trằn
Chính Thông một mực vẫn ờ bên ngoài, ngược lại nhớ rò hai người này ở bên người Miêu Hài Triều.
Hai người này gương mặt có chút lạ lẫm, Trần Chính Thông tuy có nghi hoặc, thực sự cũng không thể quản được quá nhiều. Không ngờ bọn họ lại có thể đến tận cùa. cẳm trong tay cương đao, Trần Chính Thông thanh âm lạnh lùng nói: “Miêu Hải Triầi cho ngươi tới làm cái gì?”
Hắn lúc này vẫn còn nghĩ rằng Phụ Công tuy đi rồi nhung dư âm vẫn còn rõ, nhìn thấy là hai người thủ hạ của Miêu Hải Triều, cũng không để ờ trong lòng.
Tiêu Bố Y cười nói: “Hắn bảo ta tới, là để giết ngươi!”
Trằn Chính Thông ngạc nhiên, nghiêng tai lắng nghe, nhìn thấy Tư Nam ở ngoài cùa, Tiêu Bố Y ở trong phòng, nghe không được động tĩnh gì khác, nên cũng hơi an tâm. Thấy bộ dáng xem thường của Tiêu Bố Y, trong lòng cũng tức giận, “Chi bằng hai người các ngươi?”
“Sai rồi. Không phải hai người chúng ta” Tiêu Bố Y mim cười nói.
Tiằn Chính Thông rùng mình, “Các ngươi còn có người khác?” Hắn hòi ra lòi này, bản thân cũng cảm thấy có chút ngu xuẩn, Tiêu Bố Y không ngờ lại lắc đầu, “Không có giúp đờ. không phải bằng hai người chúng ta, chỉ bằng một mình ta, một tay, cũng có thể giết ngươi! “
Hắn thanh âm vừa dứt. đã rút đao chém ra! nguồn TruyenFull.vn
Trong phòng trong lúc ngọn đèn sáng tắt, chỉ nghe xoạt một tiếng vang nhỏ. Tiêu Bố Y đã đem đao tra vào vỏ.
Sau mấy tiếng leng keng vang lên, Trần Chính Thông động tác có sự buồn cười nói không nên lời. Hắn đem đao giơ lên giữa không trung, nhưng trên mặt không còn vẻ hung ác nữa, mà mồ hôi bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, cùng với máu chảy từ trên trán, chật vật không chịu nổi.
Tiêu Bố Y một đao chém ra, tốc độ cực nhanh, như sám đánh điện xẹt, Tiằn Chính Thông trong khi Tiêu Bố Y vung đao, đã vung đao đón đờ. nhưng bị một đao của Tiêu Bố Y làm bị thương trán, thuận tiện chặt đứt đơn đao. thậm chí ngay cả sức hoàn thù cũng không có.
Lòng tin cùa Trẳn Chính Thông bị một đao kia phá hùyj yẻ mặt cổ quái khó hiều. cánh tay cứng ngắc, không dám nhích động. Nhìn thấy ánh đao lóe lên. thì đã không thể địch nổi. Trần Chính Thông thậm chí có cảm giác đã bị ánh đao chém thành hai khúc.
Hắn chỉ sợ di động mà nói, tay chân tách ra, chia năm xẻ bảy.
Tiêu Bố Y kéo ghế dựa ngồi xuống, trầm giọng nói: “Ta hỗỊ ngươi đáp. nếu có chỗ không thật, ta sẽ làm cho ngươi hận còn sống ở trên đòi”.
Trằn Chính Thông vốn tưởng rằng mình đã chết, nghe Tiêu Bố Y nói như vậy. nhịn không được sờ soạng dưới đầu, mới biết còn chưa bị chém đứt. trong lòng càng hoảng sợ.
Hai chân như nhũn ra, nhịn không được quỳ xuống. Trần Chính Thông cất tiếng van xin: “Tại hạ cũng không có gì không đúng với Miêu tướng quân”.
“Nhưng ngươi có phụ lòng quân Giang Hoài hay không?” Tiêu Bố Y giọng mỉa mai hòi.
Trần Chính Thông ngạc nhiên, “Ta… ta… có trời đất chứng giám, ta đối với quân Giang Hoài..
Tiêu Bố Y ánh đao lại lóe lên, Trần Chính Thông chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đằu nhìn xuống, trông thấy vạt áo trước ngực mở tung, lộ ra lồng ngực, không khỏi hoảng sợ nói: “Các hạ muốn gì?”
“Ta muốn tìm xem lương tâm của ngươi ở nơi nào?” Tiêu Bố Y trong tươi cười mang theo sự tàn nhẫn, mũi đao chỉ ờ trước ngực Trẳn Chính Thông, thoạt nhìn muốn đâm vào.
Trần Chính Thông mồ hôi đầm đìa, hét lớn: “Ta thực có lỗi với quân Giang Hoài, ta đã cùng Vương Thế Sung liên lạc, cầu xin người tha cho ta!”
Tiêu Bố Y âm lãnh nói: “Nói tiếp”.
Hắn cải trang giả dạng, lại tận lực đe dọa, chẳng khác nào diêm vương. Trần Chính Thông chỉ cảm thấy ngực đau đớn, có chút do dự là hắn sẽ đâm xuống. Tính mạng nguy ngập, người có thể xem thường mũi đao nhưTây Môn Quân Nghi cũng không có nhiều.
Không biết được lai lịch cùa Tiêu Bố Y, lại cảm thấy Tiêu Bố Y biết được rất nhiều. Trằn Chính Thông cũng không dám giấu diếm, gấp giọng nói: “Vương Thế Sung để cho ta giám thị động tĩnh quàn Giang Hoài, sẵn sàng báo cáo cho hắn. Đại gia. ta chính là nhất thời tham lam tiền của, thu tiền của Vương Thế Sung, làm chuyện hàm hại bán huynh đệ. ta… ta thật..
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Ngươi thật làm cũng không có ít!”
Trần Chính Thông không dám gật đầu, lại không thể phản bác. sắc mặt trắng bệch. “Đại gia, nhưng ta chỉ là mật báo mà thôi, thực sự chuyện tổn hại quân Giang Hoài, cũng chưa bao giờ làm. Ta van cầu người, cầu người đừng giết ta..
“Không giết ngươi cũng có thể” Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lòi, ta còn thưởng cho ngươi nữa là đẳng khác”.
“Đại gia, ngươi cử nói?” Tlẵn Chính Thông cuống quít nói.
“Ngươi liên lạc với Vương Thế Sung như thế nào?” Tiêu Bố Y hòi.
“Cứ cách ba ngày đi Lạc Hiệp đình thành bắc cách ba mươi dặm gặp gỡ cùng thủ hạ cùa Vương Thế Sung” Trần Chính Thông không dám giấu diếm.
“Phụ Công có biết chuyện ngươi cùng Vương Thế Sung liên lạc không?” Tiêu Bố Y lại
hỏi.
Trần Chính Thông hơi chút do dự, thấy mũi đao bức tới, cuống quít nói: “Phụ Công mặc dù cùng Vương Thế Sung liên lạc, nhưng hắn hẳn là không biết ta đã bị Vương Thế Sung thu mua. Nhưng mà người này tâm cơ rất nặng, nói không chừng đã âm thầm sáng tò. Bất quá ta cùng hắn không có xung đột ích lợi, cho nên vẫn một mực bình an vô sự”.
“Lần sau gặp mặt là khi nào?” Tiêu Bố Y mỉm cười hòi.
“Là vào trua ngày mai”.
“Tốt, ngày mai ta thấy người đến, thi sẽ lưu tính mệnh của ngươi. Còn không thấy.. Tiêu Bố Y cười lạnh hai tiếng, đảo ngược chuôi đao đánh qua. Phành một tiếng vang lớn. Trần Chính Thông đã bị gò ngất đi, Tiêu Bố Y đem tay chân hắn trói lại. nhét ở dưới giường. Chờ sau khi đi ra khỗi phù đệ. lão Ngũ vội vàng chạy đến. đưa tới phong thụ “Quân văn cấp tốc cùa Lý tướng quân”.
Tiêu Bố Y mờ ra xem, sắc mặt khẽ biển.