Khi vào thành, mấy thủ vệ canh thành, đều mang theo thần tình cười khúc khích, hầu như là tiền hô hậu ủng đưa bọn Vân Thiên Hà vào thành. Điều này càng làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy kỳ quặc. Lẽ nào người ở đây đối với khách ngoại lai đều là tiếp đãi như vậy sao?
Bất quá lúc Vân Thiên Hà vào thành, trong ánh mắt của những người đó, đều có thể phát hiện một tia manh mối. Quần áo trên người hắn và Trữ Vọng, là từ sau khi trong Thiên Tháp đi ra mua lần nữa, đều là loại rất bình thường, thế nhưng so với cách ăn mặc của những người trong thành, hắn cùng với Trữ Vọng hiển nhiên được coi như là kẻ có tiền.
Nhưng trên thực tế, trên người Vân Thiên Hà, một đồng cũng không có, hơn nữa bằng cảnh giới hiện tại của hắn, trên cơ bản hắn không cần ăn cái gì, có thể dựa vào tinh lực cung cấp dinh dưỡng.
Nhưng những người ở đây không nhìn thấy điều đó, cho nên người ở đây khẳng định rằng bọn họ là người có tiền, có thể cho họ một bữa ăn cực tốt, chỉ có điều…
Hơn nữa ở đây còn có một hiên tượng kỳ quái, Vân Thiên Hà phát hiện, người trong thành tuyệt đại đã số đều biết võ công, phổ biến nhất là trình độ trên Võ sư, có lúc nhìn người đi bộ trên đường, tùy ý có thể thấy được. Dĩ nhiên còn có người cấp tông sư, thậm chí còn một số người cấp Võ thánh. Bên cạnh dó còn một số người có một ít thương phẩm, tại bên người đang cò kè mặc cả.
Lẽ nào dưới hoàn cảnh gian khổ như vậy liền có thể tạo nên nhiều võ sư như vậy ngoài bình dân bách tính sao?
Hẳn là không có khả năng.
Càng là hiện tượng kỳ quái như vậy, Vân Thiên Hà lại càng suy nghĩ, Tinh thành hôm nay, sợ rằng không phải là thành thị đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vân Thiên Hà nhất thời suy đoán đến, điều này cũng chỉ sợ là do người ngoài cùng với người trong Tinh thành tạo nên tình hình như vậy, do đó hình thành nên thành thị tương đối phồn hoa này.
Thiên Tinh thành này, chính là tầng áo khoác của Tinh Môn, nhưng bách tính này, chính là thành viên tầng cuối cùng của Tinh Môn.
Có được suy đoán này, Vân Thiên Hà nhìn những người này, tựa như cùng với vừa rồi rất khác nhau. Vốn hắn còn dự định muốn tìm một người dân than tiền hỏi một chút về tình hình của Tinh Môn, nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý.
Kỳ thực cũng không cần thay đổi, hắn hiện tại ở trong vòng thế lực của Tinh Môn, về phần những người này có tâm tư gì, hắn cũng lười để ý tới, giết những người này chả khác gì giết một con kiến. Hắn liền đem theo Trữ Vọng, hướng tới tòa kiến trúc xa hoa tối cao nhất trong thành mà đi tới.
Tòa kiến trúc này trên cửa có một cái bảng đề tên là Trích Tinh Lâu, ngoài cửa thủ vệ sâm nghiêm, những người thủ vệ đều là cấp tông sư. Vân Thiên Hà đứng ở dưới lầu nhìn, tự nói rằng:
– Vị trí này lực chọn rất tốt, vừa có tinh thần ánh sáng hội tụ, vị trí lại có thể mượn hắn đến quan sát tinh phá thạch.
Dứt lời, Vân Thiên Hà không chút nào để ý đến mấy thủ vệ lông mày đã nhăn lại, tự nhiên đi vào, lập tức có người tiến lên chặn đường:
– Đứng lại, người tạp vụ không được phép tiến vào.
– Tránh ra!
Lúc này Trữ Vọng đột nhiên tiến lên hai bước, trừng mắt nhìn thủ vệ kia, thấp giọng quát một tiếng, thủ vệ kia bị tiếng quát như tiếng chuông chấn động, nhất thời như lá khô bị gió thổi bay đi, đụng vào tường, miệng phun máu, lập tức ngất đi.
Một tiếng này tựa như trùng kích, những người yếu ớt này căn bản là không thể chịu đựng được. May là Trữ Vọng không muốn tổn thương tính mệnh của bọn họ, vì sợ Vân Thiên Hà sẽ lại giáo huấn nàng, cho nên mới cố gắng khắc chế, không có trực tiếp rống chết bọn họ.
Vân Thiên Hà vẻ mặt thản nhiên, cũng không để ý đến những người đó, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong lâu.
Trong lâu rất thanh tĩnh, bố trí cũng rất khác biệt, nhưng hía dưới là một phòng khách rộng, cũng không có người, hắn trực tiếp đi lên lầu.
Bất quá khi vừa mới bước lên lầu, một vị nữ tử tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện đứng trước cửa lầu, sóng mắt lưu chuyển, lông mi chớp chớp, nhìn Vân Thiên Hà, sau đó nhíu mày. Trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai? Vì sao xông vào Trích Tinh lâu, lại còn làm bị thương thủ vệ của ta?
Vân Thiên Hà quan sát nữ nhân này, dung mạo xác thực là vào hàng quốc sắc thiên hương, khuôn mặt thon thon, đôi mắt như phiến quạt, một thân trang phục nơi này bó sát người lại lộ ra vóc người đầy đặn, da của nàng màu tiểu mạch, khoe mạnh hồng nhuận, trên trán còn toát ra một cỗ mị hoặc, đảo mắt cũng biểu lộ ra ngoài một cỗ phong tình của mỹ nhân.
Đáng nhắc tới, chính là thực lực của nữ nhân này, cư nhiên lại là địa cảnh bậc một.
Nữ nhân như vậy, ở địa phương này, chắc chắn được cho là tuyệt sắc rồi. Bất quá khi Vân Thiên Hà nhìn nàng, biểu tình cũng chẳng khác gì đang nhìn một bộ xương khô, hắn biểu tình đạm mạc, tiếp tục bước về phía trước, thản nhiên nói:
– Nếu như ngươi là chủ nhân nơi này, như vậy ta muốn mượn dùng nơi này, bàn bạc chút chuyện nhỏ.
Thấy Vân Thiên Hà tụa hồ không đem nàng để trong mắt, cảm giác như nàng dường như không tồn tại, hơn nữa còn tiếp tục bước lên lầu, Liên Mông Mông đột nhiên có cảm giác một cỗ áp lực đánh tới, khiến cho nàng phải liên tục lui về sau.
Trong lòng Liên Mông Mông hoảng hốt, chỉ là một câu nói hời hợt hơn nữa cũng không tận lực thả ra lực lượng, tình hình rất tự nhiên, đối với nàng lại như tấn công mãnh liệt, bởi vậy có thể thấy được thực lực của người này so với nàng chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Người này là một cao thủ, nàng căn bản không phải đối thủ.
Nghĩ tới đây, Liên Mông Mông chớp chớp mắt, lui lại mấy bước, nói rằng:
– Cho dù ngươi muốn mượn Trích Tinh Lâu của ta để bàn bạc chuyện gì, thì cũng phải tuân thủ quy củ ở đây của ta.
Vừa nói, Liên Mông Mông vừa chuyển hướng sang bên cạnh nơi bài trí một cái bình hoa.