Khoé miệng Diệp Thành giật giật, Doãn Chí Bình xếp thứ nhất cũng bị hắn đánh như thường, huống chi là Lý Tu Minh đứng thứ sáu mươi.
Nhưng những lời này Diệp Thành cũng chỉ nói trong lòng, hắn không muốn nói ra để lộ thân phận của mình, vì hắn vẫn chưa sẵn sàng trở thành người của Hạo Thiên thế gia.
“Được rồi”, cuối cùng vẫn là Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, ông mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, vậy ngươi tham gia đi!”
“Vậy là đúng rồi!”
“Nguyệt Nhi, đưa Tần Vũ tiểu hữu đến chỗ ở”, Hạo Thiên Huyền Chấn dặn dò Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Vâng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa gật đầu vừa đứng dậy, dẫn Diệp Thành ra ngoài.
Sau khi hai người đi, mầy người phía Hạo Thiên Huyền Hải mới nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn, hỏi dò: “Không phải ông định để hắn đại diện cho Hạo Thiên thế gia tham gia cuộc thi Thiền Uyên Hội Minh đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải”, Hạo Thiên Huyền Chấn lau vết máu trên khoé miệng: “Mỗi gia tộc có chín người được tham gia, Tần Vũ là đệ tử trong bảng Phong Vân, hắn mạnh hơn đệ tử của Hạo Thiên thế gia chúng ta nhiều, để hắn tham gia rồi ông lại tìm thêm một đệ tử bảng Phong Vân nữa, ít nhất phải mạnh hơn Lý Tu Minh!”
“Ngoài ra, điều tra xem Sở Huyên có còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên không? Có lẽ cô ấy có thể giúp chúng ta tìm được đệ tử bảng Phong Vân”.
“Ta hiểu rồi”.
Bên này, Hạo Thiên Thi Nguyệt dẫn Diệp Thành đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh.
Hai người đi bên cạnh nhau, cô không nói lời nào nhưng lại nhìn trộm Diệp Thành không chỉ một lần, cũng từng có mong muốn đưa tay cởi bỏ mặt nạ của Diệp Thành để xem khuôn mặt thật sự của hắn.
“Thi Nguyệt cô nương, khi nào Thiền Uyên Hội Minh bắt đầu?”, Diệp Thành vừa nhìn trái nhìn phải đám linh thảo trên đường, vừa tò mò hỏi, hắn vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Ba… Ba ngày sau”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn đang nhìn lén Diệp Thành, đột nhiên bị hắn hỏi như vậy nên hơi bối rối.
“Vậy mỗi gia tộc được cử bao nhiêu đệ tử tham gia?”