“Yên tâm đi, cho dù cô có xấu ma chê quỷ hơn, anh tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô đâu!”
“Tôi không cần ma chê quỷ hờn, bây giờ tôi cũng đã rất xấu xí rồi…”
Rất nhanh, Cố Gia Huy hộc tốc chạy tới, Hứa Minh Tâm đang ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa.
Mặt cô… sưng quả bóng.
“Minh Tâm, em không sao chứ?
Yên nói em bị phỏng.”
Cậu ba nhà họ Cố muốn xoay người cô lại, nhưng bị cô ngăn cản.
“Cậu na, tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, em sợ sẽ dọa anh chết ngất.”
Hứa Minh Tâm tràn đầy bi thương nói, dáng vẻ rất là ủ rũ. . ngôn tình tổng tài
Cố Gia Huy nghe vậy chân mày nhíu chặt, nghĩ đến lời Cố Yên nói.
Cà phê nóng hổi tạt lên mặt cô, chẳng lẽ hủy hoại khuôn mặt luôn sao?
Dù vậy, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Ban đầu ngay cả nửa gương mặt bị lửa đốt của mình cũng có thể dễ dàng chấp nhận, bây giờ vết phỏng nho nhỏ thì có đáng là gì?
“Minh Tâm, không sao hết, bây giờ y học phát triển như vậy, chẳng qua là một vết phỏng nhỏ xíu mà thôi, không cần quá khổ sở, chắc chắn có thể giải quyết. Em xoay người lại cho anh xe xem nào.”
“Rất xấu…”
“Có xấu hơn nữa anh cũng sẽ không ghét bỏ em!”
Thái độ Cố Gia Huy rất cương quyết, ôm lấy cô vào lòng.
Cố Gia Huy bình tĩnh nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô, cuối cùng không nhịn được phì cười.