Thuyền lớn nhảy vào dòng chảy không gian hỗn loạn, triệt để bỏ thế giới kia ở lại sau lưng.
‘Gà” trống lớn cùng Súng tiểu liên đều không quan tâm lắm tới vấn đề này.
Dường như chúng đã quen với những cuộc hành trình như thế này rồi.
Súng tiểu liên lôi kéo “Gà ” hỏi thăm xem rốt cuộc thì quái vật vũ trụ bạch tuộc có mùi vị gì.
‘Gà” trống lớn liền châm chước, chậm rãi miêu tả hương vị của quái thú.
Tên thần duệ áo đen kia nhìn chăm chú vào lão giả, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Quả nhiên, lão giả xoay người, hướng mặt về phía bốn vị hành khách.
“Các vị, chúng ta đã lên đường, hiện tại mời các vị trả tiền phí thuyền.” Lão ôn hòa mà hữu lễ nói.
‘Gà” trống lớn không biết lấy ra từ đâu một cái rương khảm đầy bảo thạch, cánh khẽ vỗ một cái liền đem rương ném qua.
Lão giả tiếp nhận rương bảo thạch, cũng không mở ra, chỉ ước lượng ở trong tay rồi liền thu vào.
“Thừa Mông hân hạnh chiếu cố.” Lão giả nói.
Ngay lúc đó súng tiểu liên liền lay động kịch liệt ngay tại chỗ.
“A!”
Nó phát ra một tiếng tiếng kêu.
Leng keng!
Một viên đạn kim loại sáng bóng rơi xuống tại trên boong thuyền.
“Đủ chứ?” Súng Tiểu Liên không kịp thở hỏi.
Lão giả tay khẽ vẫy, cẩn thận thu viên đạn vào lòng bàn tay.
Thời gian qua một lát, lão giả ngẩng đầu, cung kính nói: “Đây là loại hàng thượng đẳng, phí tiền lần này có vẻ như cao quá, xin chờ một chút, ta sẽ thối tiền lẻ lại cho ngài.”
Súng tiểu liên hào sảng nói: “Không cần thối lại, xin giúp ta chuẩn bị một thùng rượu mạnh Tháp Cao ở trong phòng, còn lại coi như là tiền boa.”
“Vâng, đa tạ các hạ rộng rãi.” Lão giả bày ra dáng tươi cười.
Ngay sau đó, thần duệ áo đen cũng lấy ra một cái túi nhỏ đẹp đẽ mà quý giá, đưa tới.
Lão giả tiếp nhận cái túi, nhẹ nhàng quơ quơ.
Trong túi truyền đến những tiếng đinh đinh đang đang.
Lão giả khẽ nhíu mày: “Cái này không đủ.”
Thần duệ áo đen hít vào một hơi.
Hắn dừng một chút, dường như đang do dự không biết phải làm sao.
Sắc mặt lão giả càng lúc càng khó coi.
“Xin chờ một chút.”
Thần duệ áo đen nói xong, lục tìm trên thân thể hồi lâu mới lại lấy ra một cái túi tinh xảo nhỏ nhắn.
Hắn thở dài, cực kỳ không tình nguyện đưa cái túi ra.
Lão giả tiếp nhận cái túi này, tiện tay vụt qua một cái.
Lông mày hắn chậm rãi giãn ra, nói: “Vừa đủ, Thừa Mông hân hạnh được phục vụ.”
Thần duệ áo đen nghe được những lời này liền giống như được đặc xa, nhẹ nhàng thở ra.
Kế tiếp, là đến phiên Cố Thanh Sơn.
Ba vị hành khách đều đã giao nộp phí thuyền, hiện tại đến phiên Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy có một quyển trục bay ra từ người Cố Thanh Sơn, lơ lửng giữa không trung rồi hóa thành một cái túi tiền nặng trịch.
Đây là phí thuyền mà Tiểu Điệp đã sớm chuẩn bị.
Túi tiền chuyển mình một cái trên không trung rồi bay về phía lão giả.
Lão giả lại duỗi ngón tay ra bắn một cái bên trên túi tiền.
Túi tiền lập tức bị ném bay trở về.
Cố Thanh Sơn tiếp được túi tiền, khó hiểu nói: “Vì sao?”
Lão giả lắc lắc đầu nói: “Cậu là bạn của Thủ hộ giả Tháp Cao chúng ta, phí thuyền lần này thì miễn đi.”
Mặt ba gã hành khách khác đều ngạc nhiên nhìn qua Cố Thanh Sơn.
“Ta thật không thể nào tin được, Tháp Cao luôn luôn ra vẻ ta đây, thật không ngờ cũng sẽ có ngày bọn họ miễn phí.” ‘Gà” trống lớn thấp giọng nói.
Súng Tiểu Liên yên lặng gật đầu.
Tiểu tử này rốt cuộc là đến từ chỗ nào vậy? Sao có thể trở thành bằng hữu của thủ hộ giả Tháp Cao chứ?
“Cảm ơn.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không cần khách khí, phục vụ cho cậu là trách nhiệm của chúng ta.” Lão giả cười nói.
Cố Thanh Sơn liền cất cái túi tiền nặng trịch kia vào.
Số tiền kia ngược lại là thu hoạch ngoài dự kiến.
Lão giả xử lý xong vấn đề phí thuyền thì liền quay sang nói với bốn vị hành khách: “Tiếp theo, ta sẽ dẫn các vị tới phòng của mình để nghỉ ngơi.”
“Lúc tới địa điểm mà các vị yêu cầu thì ta sẽ tới đây thông báo cho các vị.”
Ông ta lấy ra một quyển vở nhỏ, vừa liếc nhìn quyển vở vừa dẫn bốn người đi về phía khoang thuyền.
Sau khi đi được một lúc, lão giả thò tay nhấn vào một cái “cửa” trên một cái trụ ở trước trạm.
Dường như ông ta đã sử dụng thuật pháp để kích hoạt cái gì đó.
Chỉ thấy lão giả nhìn vào quyển sổ nhỏ thì thầm: “Hành khách đi Luyện Ngục Chi Oa, mời ở phòng này nghỉ ngơi.”
Thần duệ áo đen đi tới.
“Ta có thể ở đó bao lâu?” Hắn ta chần chờ hỏi.
Lão giả nói: “Cái này phải xem năng lực của ngươi đã. Ta cảm thấy tốt nhất là ngươi không nên đi.”
Thần duệ áo đen không lên tiếng, quay người đẩy “Cửa” đi vào.
Bành!
Hắn ta đóng mạnh cửa lại.
“Một tên thần linh không có giáo dục.” ‘Gà” trống lớn bất mãn nói.
“Luyện Ngục Chi Oa… Xem ra khát vọng của tên gia hỏa này đúng là chuyện kia rồi, Tháp Cao cũng không quản cái này sao?” Súng Tiểu Liên hỏi.
“Nếu như một con sâu chỉ có trình độ này mà cũng cần bọn ta phải quan tâm thì bọn ta đã sớm lao lực mà chết rồi.” Lão giả thản nhiên nói.
Gà trống lớn cười ha hả.
Lão giả tiếp tục dẫn ba vị hành khách còn lại đi về phía trước.
Mọi người lại đây đến một cái “Cửa” nữa.
“Hành khách tới dãy núi Bạch Tượng, mời vào gian phòng này nghỉ ngơi.”
Lão giả nhìn vào quyển vở nhỏ thì thầm.
Ông ta lại tự tay ấn xuống một cái “Cửa” lớn.
“Dãy núi Bạch Tượng! Đó là một thắng cảnh nghỉ mát tuyệt vời! Anh bạn, ngươi cũng thật là biết hưởng thụ!” ‘Gà” trống lớn khoa trương kêu lên.
Súng Tiểu Liên đứng ra, nói: “Gần đây quá mệt mỏi, vai và cổ đều xảy ra vấn đề, ta phải đi thư giãn một chút.”
– —–