Tần Liên Nguyệt nhìn từng cái, đôi mắt đẹp phóng ra thần thái giật mình, luận đẳng cấp, này chỉ là linh dược cấp bốn cấp năm, nhưng không chịu nổi năm dài a, ngàn năm đủ để giá trị của bọn chúng tăng lên một cấp.
Then chốt là, hiện tại Lăng Hàn lấy chúng nó ra nấu canh, đây là xa xỉ cỡ nào a?
Gặp cường hào, nhưng cường hào đến mức độ này, phỏng chừng trong thiên hạ tuyệt không có thứ hai, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không thể nào làm được! Dù sao, trên đời này mới bao nhiêu linh tham ngàn năm a?
Nhưng nhìn Chư Toàn Nhi, Tàn Dạ, lại không hề có vẻ kinh dị, thật giống như nhìn quen mắt.
Lẽ nào bọn họ thường ăn loại tiệc lớn xa xỉ này?
Đại bạch thỏ cũng giật mình, nó ăn trộm qua không ít linh dược, nhưng ra tay tất cả đều là bảo dược ngàn năm, ngay cả nó cũng có chút run sợ.
– A…
Nhưng nó lập tức kêu thảm thiết, hóa ra Hổ Nữu lại không nhịn được cắn nó một cái.
Lăng Hàn vừa nấu đồ ăn, vừa hiếu kỳ nói:
– Thỏ lưu manh, ngươi tốt xấu gì cũng là cao thủ Linh Anh Cảnh, sao như gặp cảnh khốn cùng vậy?
Điều này làm cho hắn nghĩ tới Hách Liên Tầm Tuyết, chỉ không biết hiện tại Hải Nữu kia đi nơi nào, thật có chút nhớ nàng.
– Đây là Thỏ Gia không chấp nhặt hài tử!
Đại bạch thỏ ngạo kiều nói, nhưng nhìn thấy Hổ Nữu lại lộ ra hàm răng trắng um tùm, vội sợ đến nhảy lên, trốn tới phía sau Lăng Hàn.
– Con thỏ, cùng Nữu chơi đi!
Hổ Nữu dụ dỗ.
– Chúng ta chơi trò diều hâu vồ gà con, Nữu là diều hâu, nếu ngươi bị Nữu bắt được, Nữu liền ăn ngươi!
Nàng triển khai thân hình, như ánh chớp lấp lóe, tóm tới đại bạch thỏ.
– Mẹ nó, vẫn là muốn ăn Thỏ Gia! Đại gia ngươi!
Đại bạch thỏ nhanh chân bỏ chạy.
Một người một thỏ vòng quanh đống lửa chạy trốn, tốc độ của hai người cực nhanh, nhưng lại không đuổi kịp cũng không cắt đuôi được, đánh cái hoà nhau.
Lăng Hàn thản nhiên tự đắc, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà nấu canh.
– Ngươi không quản sao?
Tần Liên Nguyệt không nhịn được nói.
– Không cần phải để ý đến, nháo xong rồi sẽ tự dừng lại ăn cơm.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Chuyện này… Thật là không chịu trách nhiệm, chẳng trách dạy dỗ ra cô nàng hung hãn như Hổ Nữu.
Quả nhiên, chờ trong nồi phát ra hương vị mê người, Hổ Nữu lập tức ngừng lại, đoan đoan chính chính ngồi xuống, chẳng qua là nhịn không được tha thiết mong chờ, bắt đầu chảy nước miếng.
– Cho Thỏ Gia cái mông ưng!
Đại bạch thỏ cũng ngồi xuống, nhưng cách Hổ Nữu rất xa.
– Thỏ cũng ăn mặn?
Lăng Hàn không khỏi cười hỏi.
– Tặc ưng không biết ăn bao nhiêu tiền bối hậu bối của Thỏ Gia, Thỏ Gia đây là báo thù!
Đại bạch thỏ đàng hoàng trịnh trọng nói.
– Ta nhổ vào, rõ ràng chính là thèm ăn!
Lăng Hàn mò ra cái mông ưng, lại gắp một cây linh tham, múc canh đưa cho đại bạch thỏ. Con ưng này là trước đây không lâu đánh giết, cấp bậc Sinh Hoa Cảnh, với bọn họ chính là vật đại bổ, đáng tiếc, cũng không phải là vương giả trong yêu thú.
Mọi người cũng chia canh sâm, bắt đầu ăn, thịt ưng này màu mỡ, tinh hoa trong nhân sâm lại hòa vào nước ấm, có thể nói đại bổ nha.
Mỗi người đều ăn đến cả người phát sáng, có từng đạo từng đạo mạch văn dật động, thời điểm Lăng Hàn nấu hòa vào phương pháp luyện đan, tinh luyện nhân sâm trong tinh hoa ra, đan dệt cùng thiên địa đại đạo, tự nhiên bổ đến rối tinh rối mù.
Sau khi ăn canh xong, Lăng Hàn còn lấy ra linh đào, một người một quả, quá nhiều sẽ tiêu hóa không được.
Tất cả mọi người đả tọa, luyện hóa chỗ tốt ăn vào, nếu quá lâu, tinh hoa tự nhiên sẽ trôi đi.
Lần này lấy Lăng Hàn, Hổ Nữu và đại bạch thỏ ăn nhiều nhất.
Lăng Hàn và Hổ Nữu vốn là đại vị vương, mà đại bạch thỏ thì thứ nhất cảnh giới cao hơn, thứ hai bản thân nó cũng có chút quái thai, ăn không thua Lăng Hàn và Hổ Nữu, canh là uống một bát tiếp theo một bát, căn bản không biết cái gì gọi là ngại.
Hồi lâu sau, mọi người mới thu công đứng lên, đều lộ ra vẻ hài lòng, thu hoạch không ít.
– Có điều, Diệp Vinh phải đợi rất lâu a.
– Như vậy có chút không tiện.
– Hắn hẳn là sẽ không chú ý.
– Khà khà!
Mọi người đều không có hảo cảm với Diệp Vinh, tự nhiên cũng không ngại hắn nghĩ như thế nào.
– Đi thôi!
Bọn họ đương nhiên không dám đi Dược cốc nữa, ở trong đó là có một đoàn yêu thú Hoá Thần Cảnh, nước cực kì sâu, đi vào lung tung sẽ xảy ra đại sự.
Bọn họ tới địa điểm ước định, tuy không thích Diệp Vinh, nhưng nếu ước định cẩn thận, bọn họ đều không phải người nuốt lời.
Lăng Hàn hỏi thỏ lưu manh lai lịch của Dược cốc.
—————