Về điểm này thì Cổ Thành Trung học hỏi cô rất nhanh và rất thuần thục vì mỗi lần Hứa Trúc Linh nấu ăn đều cầm một trái cà chua hoặc quả dưa deo để nhai cho đỡ buồn miệng.
“Món ăn Trung Quốc không phải là sở trường của anh, để anh làm món Tây cho em ăn nha. Anh vừa nhìn thấy có mấy miếng thịt bò tươi ngon lắm.
“Được được đó, chỉ cần là món thịt thì em đều thích ăn ”
Thật ra Hứa Trúc Linh cũng không phải là người kén chọn gì nên cô vui vẻ đồng ý.
Cổ Thành Trung chiến thịt ở ngay bên cạnh đó, chỉ một lúc sau đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi
Mùi thịt chín hàn quyền với mùi của các loại gia vị khiến người ta mới ngửi thôi đã thèm chảy cả nước miếng
Cho em nếm thử một miếng xem đã chín chưa nha?”
Hứa Trúc Linh nuốt nước mừng ứng ực, ánh mắt to vẻ thèm thuồng cứ nhìn vào miếng thịt đang chiến trên bep.
Cổ Thành Trung không còn cách nào khác đánh phải cắt nhỏ miếng thịt ra, anh còn sợ cô bị phòng nên trước khi gắp miếng thịt bón cho cô còn đặc biệt thổi thổi mấy cái cho nguội bớt nữa.
Hứa Trúc Linh ăn thử một miếng, mùi vị tan chảy trong miệng rất ngon khiến cô nhai một xíu đã hết rồi.
Cô lại giả bộ nghiêm túc nói: “Miếng thịt quá nhỏ đi, em còn chưa kịp nếm xem nó có mùi vị như thế nào nữa.
Rõ ràng là thịt bò đã chín rồi và có thể ăn được nhưng cô vẫn giả bộ nói như vậy là để được ăn thêm mà thôi.
Cổ Thành Trung cũng không nói huỵch toẹt ra mà chi tủm tìm cười nhìn Hứa Trúc Linh. Con người ta khi yếu thì thường hay bỏ qua những tật xấu của nhau, thậm chí Cổ Thành Trung còn thấy bất cứ chuyện gì cô làm cũng đều rất đáng yêu nước.
Anh xếp từng miếng từng miếng thịt đã được nấu chín lên một cái đĩa rồi đặt lên bàn.
“Nềm thử đi, anh thấy hình như chưa đủ lừa đầu. Hay là để anh chiến thêm chút nữa nha.
“Em đã nói rồi mà, em cũng thấy có vẻ như chưa chín kỹ lắm thì phải.” Hứa Trúc Linh cắn một miếng to vừa nhai vừa nói với Cổ Thành Trung.
Cổ Thành Trung nhìn thấy điệu bộ ngây thơ đáng yêu đến mức động lòng người cô thì không nhìn được mà phì cười.
Đương nhiên Hứa Trúc Linh cũng không ăn một mình mà cô ăn một miếng thì cũng đút cho Cổ Thành Trung một miếng.
Đến miếng cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy đã thỏa mãn được cái bụng của cô. A, cảm giác được ăn thịt thật là có phúc đó nha.
“Cổ Thành Trung, nếu không ăn sữa chua để giúp tiêu hóa thức ăn thì có lẽ em sẽ tăng cân mất “Hả” Cổ Thành Trung lại cười cười rồi cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của cô đưa ra.
Sau khi ăn sữa chua xong cô lại nhìn chăm chăm vào khay đựng trái cây tươi ngon mà tự nói với chính cô: “Sau khi ăn cơm lại trong miệng bằng trái cây có nên suy nghĩ một chút về điều này không nhiề “Em mà còn ăn tiếp nữa thì tối nay sẽ không tiêu hóa được hết thức ăn đâu, ngủ không ngon thì cũng đừng tra tấn anh nha.”
“Làm gì có chuyện đó chức Trái cây cũng được tỉnh là đồ ăn có đúng không? Cho nên không có gì phải ngại cà.” Vừa nói cô vừa vui vẻ lấy trái cây ăn một cách tự nhiên.
Cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng no căng bụng. Nửa đêm hôm đó Hứa Trúc Linh bị rối loạn tiêu hóa, cô đau bụng không ngủ được nên cứ lăn qua lăn lai.
Vì Cổ Thành Trung cưng chiều Hứa Trúc Linh nên xoa xoa bụng cho cô mới khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.
“Lần sau ăn ít thôi, cũng không có ai giành đồ ăn với em đâu mà.”
“Không phải vấn đề ai giành đồ ăn với em mà là đó ăn ngon quá khiến em không nhịn được Cũng giống như anh rất đẹp trai khiến em không thể cưỡng lại được mà cứ nhìn anh chăm chăm vậy đó.
Hứa Trúc Linh từ một mà suy ra thành ba vẫn đe sau đó có chui vào vòng tay ấm áp của Cổ Thánh Trung rồi áp má vào bộ quần áo ngủ mềm mại của anh mà nói với một giọng nói hết sức ngọt ngào,
Cô Thành Trung nghe cô nói như vậy thì trái tim lại như tan chảy ra. Cô nhóc này luôn có cách khiến anh mềm lòng mà. Có thể ví cô như là a-xít, có thể làm tan chảy trái tim cứng rắn như sắt thép của Cố Thành Trung chỉ trong tích tắc.
Trong khoảng thời gian này thì Hứa Trúc Linh cũng không cần phải đến trường học nữa mà chỉ cần ở nhà viết luận văn cũng được rồi.
Bên cạnh cô đã có một vị “đại thần” rồi, mà vị đại thần này còn ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ bảo của cô hơn là mấy vị giáo sư đạo mạo ở trường nữa.
Cổ Thành Trung đã giảm bớt công việc, cũng là muốn nghỉ ngơi thư giãn cho lại sức, đồng thời muốn hưởng thụ chút hương vị của cuộc sống tươi đẹp này với Hứa Trúc Linh.
Vì vậy những tin tức gần đây nói về Cổ Thành Trung đều từa tựa như nhau: “Tổng giám đốc của tập đoàn Cổ Linh lui về ở ẩn, cả ngày chỉ đi chợ hoặc siêu thị để mua thức ăn mà thôi.”
“Thật là kinh ngạc, tổng giám đốc tự hạ thấp bản thân sao? “Khu siêu thị giá rẻ vừa mới kinh ngạc đón tiếp tổng giám đốc”
“Tổng giám đốc đã đổi xe, đương nhiên là một chiếc xe đạp màu vàng rồi.”
Những kiểu tin tức như thể đều ủn ùn nổi lên trên các trang mạng truyền thông.
Chẳng qua hai người họ mới nghỉ ngơi có vài ngày thôi mà qua hai ba cái miệng đã đến đại thành những tin tức giật gần như vậy,
Sau khi hai người Cổ Thành Trung và Hứa Trúc Linh đã cùng nhau trải qua chuyện của Thẩm Thanh thì lại càng thương yêu quý trọng lẫn nhau hơn. Họ luôn muốn từng giây từng phút được ở bên nhau mãi không xa rời.
Hứa Trúc Linh nhớ lại lời của mẹ nuôi nói khoảng thời gian hai mươi năm mà bà ấy ở cùng với Ngôn Minh Phúc là quá ngắn ngủi.
Lúc này đây Hửa Trúc Linh lại cho rằng đối với những người yêu nhau thì cho dù là ở cạnh nhau một trăm năm cũng là rất ngắn.
Cho nên cô nguyện ý là kiếp sau và kiếp sau nữa vẫn muốn được ở bên cạnh Cổ Thành Trung. Đời người chỉ có hai mươi năm ngắn ngủi ở bên cạnh người mình thương yêu thì có tính là gì chức Hữa Trúc Linh không chỉ muốn ở bên cạnh Có Thành Trung hai mươi năm mà còn muốn nhiều hơn thế nữa.