Trịnh thị vừa đáp, vừa mở cửa ra. chỉ thấy nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu. bỗng nhiên quay đầu lại hô: “Lão gia. người mau tới đây!”
Hàn Tiến Bình đang muốn đi đến thư phòng, thấy thê tử gọi hắn. hắn không khỏi nhướng mày, đi tới: “Là ai đó!”
“Lão gia. đoán chừng là tìm người rồi.”
Hàn Tiến Bình đi tới cửa. nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy bên ngoài đứng đông nghìn nghịt mấy trăm viên binh sĩ toàn thân khôi giáp, vây quanh một chiếc xe ngựa, hắn có chút lắp bắp nói: “Ta chính là Hàn Tiến Bình, các ngươi muốn làm cái gì?”
“Hàn huynh không cần sợ hãi. là tiểu đệ đến thăm huynh đây.”
Chỉ thấy chiếc xe ngựa cửa mở ra. Lý Khánh An vừa cười vừa từ trong xe đi ra. chậm rãi đi lên trước, nói với Hàn Tiến Bình đang trợn mắt há hốc mồm: “Như thế nào, Hàn huynh khôngbiết ta rồi sao?”
“A!”
Hàn Tiến Bình lúc này mới phản ứng lại kịp, vội vàng thi lễ nói: “Điện hạ làm sao lại đích thân tới đây, không dám nhận a!”
Trịnh thị cũng hiểu được rồi. vội vàng thi lễ nói: “Thì ra là Triệu vương điện hạ. dân phụ vừa rồi vô lễ. đắc tội rồi.”
Hàn Tiến Bình cuống quít giới thiệu với Lý Khánh An nói: “Vị này chính là chuyết kinh Trịnh thị. mà trước kia đã từng nói với điện hạ đó.”
Lý Khánh An vừa cười vừa ôm quyền nói: “Thì ra là đại tẳu. lúc ở An Tây, không chỉ một lần nghe Hàn huynh nhắc tới. hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên là vị thê tử hiền thục.”
“Điện hạ quá khen, dân phụ còn phải cảm tạ điện hạ ở An Tây đã chăm sóc cho Tiến Bình, hắn có thể được đặc xá. cũng là nhờ sự giúp đờ của điện hạ. cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích điện hạ.”
Nói đến này, Trịnh thị lại nói với Hàn Tiến Bình: “Lão gia. mau mời điện hạ vào nhà đi! Đứng ở bên ngoài sao được.”
Một câu nhắc nhở Hàn Tiến Bình, hắn vội vàng nói: “Điện hạ mau mời vào! Là ta thất lễ rồi.”
Lý Khánh An gật gật đầu. hắn thấy nhà của Hàn Tiến Binh không lớn. liền nói với thân vệ dưới trướng: “Hãy ở cả bên ngoài chờ, có thể chia ra từng nhóm đi ăn cơm. nhưng khôngđược gây chuyện sinh sự!”
Dặn dò xong, hắn dưới sự hộ vệ của hai viên thị vệ bên người đi vào Hàn phủ, lúc này, Trịnh thị ở phía sau khẽ bàn bạc với trượng: “Trong nhà đồ ăn không nhiều lắm thiếp đi mua một chút rượu và thức ăn đem về.”
“Tốt đấy, nàng đi mau đi. mua chút rượu và thức ăn tốt nhất đấy.”
Hai người ở cửa phía sau bàn bạc việc đãi khách. Lý Khánh An cũng đều nghe cả rồi, hắn tỏ mò mà quan sát Hàn phủ một chút, chỉ là mái hiên cũ nát. giấy dẫn cửa sô cũng đã ngã vàng, nền gạch dưới đất cũng cao thấp không bằng phẳng. hắn biết đây là quan trạch. Nói chung, quan mới vào nhà cũng đều phải sửa chữa lại một lần nữa. nhưng tòa nhà mà Hàn Tiến Bình ở này rất rõ ràng là đã nhiều năm không có sửa chữa qua. đoán chừng chủ nhân cũng không có tiền mà tự sửa chữa, bèn đành ở như vậy thôi. Có thể nói đây là tòa quan trạch nghèo nản nhất mà Lý Khánh An gặp phải, không ngờ lại là của thiên hạ đệ nhất phú châu, nhà của Dương Châu trường sứ. Lý Khánh An không khỏi thầm cảm khái, sớm đã nghe nói Hàn Tiến Bình làm quan thanh liêm, không ngờ trong nhà lại nghèo khó đến mức độ này, thêm một vị khách đến thôi, thì đã phải đi ra ngoài mua rượu mua thức ăn về rồi.
Hắn cũng không nói cái gì. cười ha hả đi theo Hàn Tiến Bình đi vào thư phòng của hắn.
“Điện hạ mời ngồi đợi lát. ta đi khiêng một chiếc giường gỗ đến.”
Lý Khánh An đột nhiên đi đến làm cho Hàn Tiến Bình luống cuống cả tay chân, sự quẫn bách trong nhà hoàn toàn bộc lộ, trà cũng không còn nữa. lại không thể chiêu đãi nước lọc, hơn nữa ly trà tốt một chút cũng chỉ có một cái. làm cho Hàn Tiến Bình vô cùng vật vã. gấp gấp để tiêu thiếp đi nhà bên cạnh mượn chút lá trà. rồi mượn thêm một bộ trà cụ.
Lý Khánh An đền nhất nhất thu vào trong mắt. không khỏi âm thầm lắc đầu. dù sao thì cũng là quan ngũ phẩm rồi, hơn nữa trợ cấp quan giải một vùng Giang Nam đều khá cao, nếu tính ra. hắn một tháng cũng có mười lãm sáu quan tiền, chắc không đến nỗi nghèo khó đến mức độ này chứ!
Khi Lý Khánh An quan sát gian thư phòng này, lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra nguyên do nghèo khó của Hàn Tiến Bình, bài trí trong thư phòng cũng vô cùng đơn sơ, một bàn một giường, sau đó bèn là sách đầy cả tường. dùng giá gỗ đóng ở trên bốn bức tường, các loại sách chất đầy cả bốn vách tường, vách bên còn có một gian nhà. Lý Khánh An ngóng đầu nhìn xem, cũng toàn bộ là sách, cộng lại có đến hơn mấy nghìn quyên, sách của triều Đường khá mắc, thu tập những thứ sách này, đoán chừng cũng đã hao tổn đi không ít tiền của Hàn Tiến Bình, khó trách a!
Lý Khánh An lại nhìn xem thư áng của hắn, chỉ thấy trên bàn đang viết một sớ tấu: “Dương Châu tào vận khai thông số pháp.”
Điều này làm cho Lý Khánh An rất có hứng thủ, khai thông tào vận, là mối quan trọng nhất trong những mối quan trọng lần này hạ Giang Nam của hắn. Hàn Tiến Bình nếu có biện pháp tốt. thì cũng có thể để Thôi Ninh thương lượng một phen với hắn.
“Cẩn thận một chút!”
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói của Hàn Tiến Bình, cửa đã mờ, chỉ thấy Hàn Tiến Bình và một thiếu niên mười sáu bày tuổi khiêng một chiếc giường gỗ nặng trịch bước vào. hai viên thị vệ hầu cận của Lý Khánh An vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Lý Khánh An thấy vị thiếu niên kia bộ dạng khá giống với Hàn Tiến Bình, bèn mỉm cười nói: “Hàn huynh, đây chính là con trai của ngươi phải không?”
“Đúng là khuyển tử.”
Hàn Tiến Bình đặt chiếc giường gỗ xuống, đẩy đứa con trai một cái nói: “Còn không mau thi lễ!”
Tiểu tử có chút ngượng ngùng, nhưng lại quỳ xuống khất đầu một cái với Lý Khánh An. “Điệt nhân Hàn Việt khấu kiến Lý thúc thúc!”
Bộ mặt già của Hàn Tiến Bình thoáng chốc đỏ bừng cả lên, hắn thường ngày hay nói khoác với con trai, nói Lý Khánh An là huynh đệ kết nghĩa năm xưa ở An Tây của hắn. ban nãy quên căn dặn con trai, con trai lại xưng Lý Khánh An là thúc, làm cho hắn thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Lý Khánh An vội vàng đờ thiếu niên dậy, cười ha hả nói: “Năm xưa lúc ta lần đầu tiên gặp con. là một bức họa cất giữ bên người của cha con. lúc đó con chỉ là tám người, bây giờ chắc là đã mười bày tuổi rồi đúng không?”
“Điệt nhi tháng trước đã mười bảy tuổi rồi.”
“ừm! Bây giờ đang học hành ư?”
‘Theo học ở Châu học. sang năm chính thức kết thúc học nghiệp. điệt nhi muốn ra ngoài du học một năm. năm sau tiến kinh đi thi.”
“Không tồi. rất có chí khí.”
Lý Khánh An sờ sờ vào người, lại không có một thứ gì có thể lấy ra tặng, hắn trầm ngâm một chút, từ giữa thắt lưng lấy xuống một tấm ngân bài. đưa cho hắn cười nói: “Đây là vật ra mắt của ta cho con. dựa vào tấm ngân bài này, quan phủ các nơi đều sẽ đối đãi tử tế với con. nhận lấy đi!”
Hàn Tiến Bình bên cạnh biết được giá trị của tấm ngân bài này, sợ đến mức hắn vội vàng tiến lên xua tay nói; “Điện hạ. không được, đồ vật quý trọng như vậy không thể đưa cho nó. nó khôngbiết nặng nhẹ, sẽ gây ra chuyện không hay.”
Hàn Việt cũng khăng khăng không chịu nhận. Lý Khánh An bất đắc dĩ. chỉ đành thu hồi ngân bài cười nói với Hàn Tiến Bình: “Như vậy đi! Con trẻ xuất môn du học, có thể tiêu hao khá lớn. lừ phí dọc đường của nó đều do ta chịu, cái này ngươi phải đáp ứng rồi. nếu không đáp ứng nữa. ta xoay người đi ngay.”
Hàn Tiến Bình thấy Lý Khánh An thành tâm. hắn trong lòng cảm động, chỉ đành gật gật đầu nói: “Thôi được! Nếu điện hạ có lòng, ta đáp ứng vậy.”
“Phải vậy chứ. nào, chúng ta ngồi xuống đi!”
Hắn lại vỗ vỗ bờ vai của Hàn Việt cười nói: “Con cũng ngồi xuống. nghe trưởng bối bọn ta trò chuyện về việc của An Tây.”
Ba người ngồi xuống. lúc này, thê tử Trịnh thị của Hàn Tiến Bình cũng mua được rượu và thức ăn trở về. dọn ra một bàn. lại đật lên hai bầu rượu vừa mới ũ nóng.
Lý Khánh An cầm bầu rượu lên lần lượt rót mỗi người một ly rượu cho cha con bọn họ, Hàn Tiến Bình vội vã dùng tay đậy lại lỵ rượu của con trai, cười nói: “Nó còn nhỏ, không thể uống rượu.”
“Hàn huynh, đây là huynh khộng đúng rồi, nó đã mười bảy tuổi rồi. năm xưa ở quân An Tây, binh sĩ mười sáu bảy tuổi còn nhỏ sao? Ngươi không thể cử xem nó là con nít mãi được, nên để nó tiếp xúc với những thứ của người lớn. bản thân rượu khôngphải là thứ gì xấu xa. uống ít một chút không sao cả.”
Lý Khánh An kiên trì. Hàn Tiến Bình cũng không có cách nào, chỉ phải luôn mãi dặn dò đứa con nói: “Nhiều nhất chỉ có thể uống ba ly.”
Lý Khánh An cũng rót đầy ly rượu cho mình, hắn cầm ly rượu lên cười nói: “Nào! Vì lão chiến hữu nhiều năm chúng ta đoàn viên, chúng ta cạn đi ly rượu này.”
Lý Khánh An vô cùng thoải mái tùy ý. làm cho Hàn Tiến Bình bất tri bất giác lại trở về với tình cảnh năm xưa khi còn ở An Tây, hắn cũng dần dần buông lõng, giơ ly cười nói: “Từ biệt thoắt đã tám năm. lúc tụ lại tướng quân đã trường thành, ta cũng đã già. nào! uống cạn ly này.”
Hai người bọn họ uống một hơi cạn. Hàn Việt là lần đầu tiên uống rượu, hắn nhấp được hai ngụm. cũng nín thở uống hết rượu. Lý Khánh An lại sắp rót rượu. Hàn Tiến Bình lại cướp lấy bầu rượu rót đầy cho hắn. lại rót một ly cho mình và con trai, hắn thấy con trai đỏ bừng cả mặt. bèn dùng đũa gõ đầu hắn một cái cười mắng nói: “Ai bảo con uống vội ngay, từ từ uống, ăn thêm chút đồ ăn nữa.”
Lý Khánh An đã uống được mấy ly rượu, bèn nói với Hàn Tiến Bình: “Lão Hàn. có một số lời vốn dĩ ta không muốn nói, nhưng nếu ta đã ngồi ở đây uống rượu với ngươi, thì không thể không nói nữa. ngươi nhìn thử nhà này của ngươi xem. nghèo đến bộ dạng gì rồi, ngươi thanh liêm ta giơ cả hai tay tán thành, nhưng ngươi tệ lắm cũng là quan ngũ phẩm, lúc ta sắp đi có điều tra qua ở Thiếu phủ tự. nguyệt bổng của thái thủ năm châu Hàng. Tô, Thường. Nhuận. Dương là mười quan, cộng thêm tám quan của quan giải và hai quan phụ cấp giấy viết, bỗng liệu của một tháng sẽ là hai mươi quan, lộc gạo thì không cần phải nói nữa. trưởng sứ giảm đi một chút, nguyệt bông của ngươi chắc là mười sáu quan, ngươi ít nhất chắc còn hàng trăm mẫu vĩnh nghiệp điền, lão huynh, không ít nữa. nhưng ngươi vẫn sống khốn khó như vậy, ngươi bảo ta mặt mũi để đâu cho đặng. ta muốn giúp ngươi một phen, nhưng lại sợ làm tốn thương lòng tự trọng của ngươi, không giúp ngươi a! lại cảm thấy có lỗi với ngươi, ngươi nói xem. ta nên làm thế nào?
Hàn Tiến Bình cười khổ một tiếng nói: “Tướng quân nói không sai. kỳ thật tiền trong nhà theo lý mà nói cũng đủ dùng rồi, nhưng ta có một tật xấu. thích thu thập sách, những năm này đã sưu tập được hàng vạn bộ sách, ta ít nhất một nửa bỗng liệu đều dùng để mua sách rồi. nương tử cũng không oán trách ta..
Vừa nói đến đây, con trai hắn Hàn Việt ngắt lời nói: “Phụ thân, nương sao mà không oán trách cha được, chỉ là không oán trách trước mặt cha mà thôi, có lúc nương cũng hận đến mức không thể một ngọn lửa đốt quách hết những cuốn sách kia của cha luôn cho rảnh nợ.”
Hàn Tiến Bình ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu. hắn sờ sờ cái mũi nói: “Phải không? Nương ngươi chưa bao giờ nói. ta còn tưởng bà ta không oán giận chứ!”
Lý Khánh An ha hả cười to, chỉ vào Hàn Tiến Bình lắc đầu nói: “Lão Hàn a! Lão Hàn. hôm nay nếu như không phải là ta đến. ngươi cả một đời đều bị giấu kín như bưng, được rồi, ta sẽ thỏa mãn tật xấu này của ngươi, tháng ba sang năm. ngươi tiến kinh thuật chức, ta khiêng hết mọi tàng thư của lão hoàng đến Lý Long Cơ ra. tùy tiện cho ngươi lựa chọn, nhắm trúng một ngàn quyển, thì ta tặng ngươi một ngàn quyển, nhắm trúng một vạn tập, thì ta tặng ngươi một vạn. thấy sao?”
“Làm sao được, đó là sách của hoàng thất chứ đâu phải chơi.”
“Chó má sách hoàng thất, chất đống trong Đại Minh cung đã sắp mục nát hết rồi. ta là không lấy sách của hắn. thà tự mình in lại khắc lại. ngươi rốt cuộc có lấy không? Không lấy thì ta đốt quách hết đi.”
“Lấy! Lấy! Nghìn vạn lần chớ có mà đốt.”
Hàn Tiến Bình mừng rỡ, sách của Lý Long Cơ nhất định là bản đơn lẻ, tuyệt bản. nhất định đều là những cuốn sách mà hắn tha thiết ước mơ bấy lâu nay, hắn làm sao có thể không lấy, hắn chỉ có hận không thế bây giỜ liền lập tức vào kinh đi lấy sách.
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Lý Khánh An lại nói tiếp: “Từ nay về sau. ngươi không được bán sách nữa. hãy dùng bổng lộc mà nuôi nhà thật tốt. ta đã quyết định rồi, bắt đầu từ ngày mồng một tết sang năm. bông lộc của mọi quan chức đều tăng lên năm thành, hay nói cách khác, lương tháng của ngươi sẽ tăng lên đến hai mươi bốn quan, cuối năm còn có lộc gạo, đủ cho ngươi nuôi sống gia đình, đi mua chút trà ngon, đi mua thêm mấy ly trà. mua mấy món trang sức cho nương tử mình, đừng trở nên túng quẫn như thế này nữa.”
“Ta biết rồi. ta có thể từ An Tây sống sót trở về. đã là điều không dễ dàng gì. sẽ đối xử tử tế với người nhà.”
Lý Khánh An trong lòng vui sướng. hắn một hơi lại nốc cạn liên tiếp bốn ly, cầm ly rượu lên. hắn không khỏi nhớ đến huynh đệ của thủ bảo năm xưa. Tôn mã đầu cửu hắn ngay từ đầu đã thăng chức làm hiệu úy, trận vong trong trận chiến Đát La Tư. Hạ Nghiêm Minh tử chiến trong trận chiến Thạch Bảo Thành, sáu thủ hạ của hắn năm xưa khi còn là hỏa trường, bây giờ chỉ còn lại có ba người vẫn khỏe mạnh, những huynh đệ khác toàn bộ tử trận.
Hắn trong lòng có chút thương cảm. đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Nếu các huynh đệ thủ bảo khôngphải đi theo ta. ta nghĩ đại đa số người trong bọn họ sẽ không phải chết, trong lòng ta vô cùng ray rứt.”
Hàn Tiến Bình rót cho hắn một ly rượu, khuyên bảo: “Ta lại cho rằng đại đa số huynh đệ đều không liên quan đến ngươi, năm xưa lúc Cao phó soái đến thủ bảo đã mang ngươi đi rồi. mà chỉ có ta và Hạ Nghiêm Minh đi theo ngươi, còn những huynh đệ khác trên cơ bản là đều không có liên quan gì đến ngươi. bọn họ sau này lần lượt từ trận, cũng là bởi vì An Tây chính tranh không dứt. thân là quân nhân, có thể chết trên chiến trường, ta cảm thấy đây là sự may mắn của bọn họ.”
Lý Khánh An cầm ly rượu lên. lại nốc một hơi cạn sạch, lắc đầu nói: “Tuy nói là nói vậy, nhưng nghĩ đến trong lòng cứ có chút đau buồn.”
Lý Khánh An đã rất lâu không uống rượu nữa. hôm nay một hơi uống hết mười mấy ly rượu, thêm vào đó trong lòng có vẻ u sầu. cảm giác say lập tức ùa lên trên đầu. cầm ly rượu lên đem rượu từ từ vãi lên trên đất. nói: “Ly rượu này, xem như là ta kính một ly cho các huynh đệ dưới cửu tuyền, mong các ngươi ngủ yên ở dưới cửu tuyền.”
Hàn Tiến Bình cảm thấy Lý Khánh An có chút uống nhiều rồi. thấy hắn lại định rót rượu cho mình, bèn đè ly rượu của hắn lại. nói: “Tướng quân, ngươi đừng uống thêm nữa.”
“Không! Ngươi đừng quản ta. ta hôm nay trong lòng cao hứng, hơn nữa uống rượu với cố nhân, không biết sau này ta còn có cơ hội này hay không, nào, chúng ta uống tiếp, hai người các ngươi, đi mua thêm mấy bầu rượu đến. đêm nay ta phải cùng lão Hàn không say không thôi!”