Một kiếm vừa ra, đủ để chặt đất chém sông, đủ để chặt đôi dòng nước đang chảy xiết.
Uy lực như vậy, quả là đoạn thủy lưu (*)!
(*) Đoạn thủy lưu: tức là chặt đứt dòng nước chảy.
Bụp.
Một tiếng vang nhỏ, rốt cuộc Thiên Kỵ kiếm cũng không chống lại được uy lực của bí kiếm, vỡ tan thành từng mảnh vụn bay đi tán loạn.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn là chuôi kiếm trong tay Cố Thanh Sơn.
Hắn khẽ cắn răng, trong lòng mất mát không cùng.
Vất vả lắm mới lấy được một thanh kiếm, kết quả vì thi triển bí kiếm mà ngay lập tức liền bị hủy diệt.
Hắn bất đắc dĩ vứt bỏ chuôi kiếm, nhanh chóng rút về chỗ Lãnh Thiên Tinh.
Thiếp Sơn Hạo!
Cố Thanh Sơn xông lên, thay Lãnh Thiên Tinh chặn lại sự cắn xé của một con quỷ đói, bẻ gãy cổ nó.
“Chúng ta xông lên!” Hắn lớn tiếng quát.
“Được!” Lãnh Thiên Tinh cũng biết tình hình đã đến giây phút cuối cùng, cố nén sự rung động trong lòng, cầm tất cả bùa trong tay kích phát, ném ra ngoài giống như không cần tiền.
Hai người đạp chân bay rất nhanh, cũng không mong sẽ giết hết yêu ma lao đến, chỉ cần đánh lui chúng rồi vượt qua là được.
Hai mươi mét!
Mười mét!
Năm mét!
Xông tới rồi!
Hai người phi thân vào hang động, Cố Thanh Sơn đứng lên, đá một con Xích Kim Quỷ ra khỏi hang.
Xích Kim Quỷ còn đang ở giữa không trung, Cố Thanh Sơn đã nhét viên đan dược Xích Hạc cuối cùng vào miệng, lấy đĩa bát quái từ sau lưng ra.
“Phong, mộc, quang, ám, thủy, vạn vật huyễn sinh huyễn diệt trận. “”
Huyễn trận hoàn thành!
“Phong hỏa lôi thủy, thiên địa tụ linh. “”
Tụ Linh trận hoàn thành!
“Đại địa chư linh, thủy, mộc, kim linh, mê vụ. “”
Mê trận hoàn thành!
“Thái thượng trừ tà, yêu quỷ yểm trận! “”
Yểm trận hoàn thành!
Giờ phút này, những trận pháp phòng ngự có thể sử dụng trên đĩa bát quái Công Tôn Trí đưa cho đều bị Cố Thanh Sơn khởi động hết!
Xích Kim Qủy bị đá ra khỏi động, lăn hai vòng trên mặt đất rồi đứng lên.
Xích Kim Qủy lòng đầy lửa giận, xoay đầu tru lên, lại phát hiện trong hang động sau lưng không có gì.
Giữa hang động, có một màn sương mù mờ ảo bay lên, cũng có một loại hơi thở như ẩn như hiện khiến nó chán ghét.
Ngay sau đó, hang động dần dần biến mất.
Dựa vào cái đầu của Xích Kim Qủy, vốn không thể biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy chỗ này khiến nó chán ghét. Nó vô cùng căm phẫn làu bàu mấy tiếng, vung vẩy cái đuôi, lắc lư rời đi.
Ngay sau đó, phía sau liền xông đến trăm ngàn yêu ma, nhưng có tìm cách nào cũng không phát hiện ra con mồi.
Kỳ lạ, hai con mồi đâu rồi?
Là bị đứa nào ăn vụng hả?
Đám yêu ma quan sát nhau, thế nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào mang mùi máu thịt trong miệng.
Chúng xông vào đánh nhau, trút lửa giận trong lòng.
Một lúc sau, đám yêu ma mới không cam lòng tản ra.
Bọn chúng miễn cưỡng rời xa hang động.
Cố Thanh Sơn làm xong mọi việc, buông đĩa bát quái, ngã ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc, lớn tiếng nói: “Linh lực của ta có hạn, trận pháp này không giữ được bao lâu, mau khởi động trận pháp lớn hơn đi! “”
Liều mạng cả đường để mở đường máu, vừa dùng bí kiếm vừa bố trí liên tục mấy trận pháp, Cố Thanh Sơn đã lâm vào tình cảnh sức cùng lực kiệt, hình như hai cánh tay của hắn còn không nâng lên được.
May mà vẫn còn một viên Xích Hạt chứa linh lực cuối cùng đang chậm rãi phát huy tác dụng trong ngực hắn.
Thấy bộ dạng Cố Thanh Sơn mệt muốn chết, Lãnh Thiên Tinh chủ động đứng dậy, đi vào sâu trong hang động.
Trên vách đá sâu trong hang động có khắc vài trận pháp cao minh.
Trận pháp này chuyên dùng để ngăn cản yêu ma dòm ngó, trên đất còn một trận pháp khác, là Truyền Tống trận cự ly xa.
Hai trận pháp này đều thể hiện trình độ lập trận cao nhất của Nhân tộc.
Lãnh Thiên Tinh phi thân nhảy lên, lấy ra vài viên linh thạch trung phẩm, đặt vào chỗ lõm trong trận pháp.
Vù vù.
Trận pháp che giấu khổng lồ từ từ hoạt động.
Lãnh Thiên Tinh lại nhìn sang Truyền Tống trận cự ly xa, bỗng nhiên biến sắc, hốt hoảng nói: “Sao lại thế này? “”
Cố Thanh Sơn nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên căng thẳng trong lòng.
Lúc này còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không còn linh lực để thi triển đâu.
Hắn cố gắng đứng lên, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? “”
Lãnh Thiên Tinh chán nản nói: “Truyền Tống trận cự ly xa này không hoàn chỉnh, chúng ta không trở về được. “”
Giờ phút này, Lãnh Thiên Tinh thực sự mất hết ý chí.