“Hả” Sở Kiều ngu ngơ, định hỏi tại sao thì lời liền bị cướp mất.
“Cô ấy có chút ngại” Dực Hạo Thiên che miệng cười, ánh mắt nhìn cô trìu mến:”Tôi nguyện ý ở bên cô ấy suốt đời”
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên, ngón áp út của cô không biết được đeo một chiếc nhẫn kim cương từ lúc nào, Sở Kiều không thích ứng kịp với sự thay đổi này, ngây ngốc đứng ở đó.
Dực Hạo Thiên vén khăn của Sở Kiều lên, đoạn chuẩn bị hôn hắn liền bật cười, bế xốc cô lên, bước chân hướng về phía phòng tân hôn.
“Anh… có thể giải thích chuyện gì đây không?” Sở Kiều vòng tay qua cổ hắn, vẫn không khỏi thắc mắc.
Khác khứa thấy vậy liền cười ồ lên, tất cả bắt đầu thưởng thức đồ ăn trên bàn cho cô dâu chú rể một không gian riêng.
“Anh đã hứa với bọn họ sẽ không hôn em” Từ góc độ của Sở Kiều cô thấy hắn đang mỉm cười, hôm nay Dực Hạo Thiên mặc một bộ đồ chú rể, thắt nơ màu đỏ, bên ngực còn có hoa cài áo trông lịch lãm vô cùng.
Căn phòng tân hôn mập mờ trong ánh nến, bên trong phòng, năm nam nhân kia đang ngồi trên giường rải cánh hoa hồng, thấy cô vào liền nới lỏng cà vạt, khuôn mặt như đang mong chờ gì đó.
Mấy giây sau não Sở Kiều mới nhận ra sáu người bọn họ đều mặc áo chú rể?! Chẳng lẽ…
“Mấy người khoan đến, có thể giải thích cho tôi” Sở Kiều nhảy từ trên người Dực Hạo Thiên xuống, luống cuống tay chân.
“Chúng rôi đều là chú rể của em” Tử Tuấn lại gần cô, hôm nay Sở Kiều đặc biệt xinh đẹp, nhan sắc như muốn rung động lòng người làm lửa dục trong người hắn lại một trận sôi trào.
“Sở Kiều, tôi yêu em” Tử Tuấn áp môi hắn lên môi cô, nụ hôn thoảng qua như chuồn chuồn đạp nước.
“Cái… cái… cái gì?!” Sở Kiều không dám tin vào tai mình.
“Sở Kiều, tôi cũng yêu cháu” Quân Từ Mặc lôi cô ra chỗ hắn, môi hắn đặt lên môi cô cọ xát.
“Tôi cũng yêu tiểu thư” Dương Minh giằng lấy vai cô, cắn nhẹ lên vành tai Sở Kiều.
Lý Hàn Phong tức đến phát run, mấy người này tranh thủ quá đi! Hắn nắm lấy tay Sở Kiều:”Anh cũng yêu Sở Kiều”
“Tôi cũng yêu chị” Nụ hôn của Nhất Nam không giống mấy người kia, hắn luồn lưỡi vào trong, hôn Sở Kiều đến choáng váng đầu óc.
“Mấy người thật là” Dực Hạo Thiên nắm lấy tay cô, nhún vai, cười:”Hôm nay cô ấy là cô dâu của tôi cơ mà”
Nhận thấy sáu nam nhân đang nhìn cô như hổ đói nhìn mồi, Sở Kiều lập tức sợ hãi:”Hôm… hôm qua vừa làm… ”
“Nếu không làm sao có thể gọi là đêm tân hôn?” Dực Hạo Thiên vứt chiếc cà vạt vướng víu sang một bên, đè cô xuống giường. Sáu nam nhân kia ngay lập tức lại vây quanh cô, cười mờ ám.
“Khoan đã…ưm”
– HẾT-