“Ta có thù với Nhãn Đan còn cô ấy ngày trước đối với ta rất tốt, chắc cô ta cũng nghĩ ta chính là chị Tuyết Vân.”
Thanh Lâm nói với Nhất Uy:
“Hèn chi mày lại đẹp trai kiểu ma mị như vậy, chứ người hiện đại ai đẹp cở mày đâu.”
Trúc Chi chợt nhớ ra Nhất Uy bị thương nên hỏi:
“Vết thương của cậu sao rồi?”
“Nó đang lành lại, chắc do có nửa dòng máu phượng hoàng.”
Tuyết Mai lần đầu đối diện với Nhất Uy và nói:
“Dì nói trước, dù con có nửa dòng máu phượng hoàng nhưng con vẫn là một con người, con vẫn có tuổi thọ.”
“Nếu những người con yêu quý đều rời bỏ con, chỉ có mình con tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt trên dương gian, con thà không bất tử còn hơn.”
Tuyết Mai mỉm cười rất nhẹ, cô nói với cả tấm lòng:
“Thật không công bằng khi cha mẹ của con rời bỏ con quá sớm, con cũng chẳng có cơ hội gặp mặt họ một lần. Nếu con muốn nhìn thấy cha của con có gương mặt ra làm sao con chỉ cần soi gương thôi, gương mặt của con hoàn toàn giống như chàng.”
Trúc Chi thấy khuôn mặt Tuyết Mai thoáng ửng hồng khi nhắc đến Kim Quy, cô cũng đoán biết tình cảm mà Tuyết Mai dành cho Kim Quy cũng rất lớn. Thường thường cô thấy nếu hai chị em cùng thích một người thể nào cũng ám hại người còn lại, hoặc ganh ghét lẫn nhau, nhưng Tuyết Vân và Tuyết Mai không như thế, họ cùng yêu một người là cùng mong muốn người ấy hạnh phúc cho dù ở bên cạnh ai đi chăng nữa.
Tuyết Mai nói với Trúc Chi một sự thật:
“Ta quen biết với Huyết Yêu không lâu, nhưng ta biết huynh ấy là loại người không thích mang theo một đứa con gái đi khắp nơi. Con nói thật cho ta biết, giữa hai người rút cuộc có gì hay không?”
Trúc Chi suýt nữa mắc nghẹn chết tại chổ, không chỉ riêng cô cả Tuấn Tú và Thanh Lâm đều ho sặc sụa. Họ hoàn toàn không ngờ Tuyết Mai lại hỏi câu đó. Thanh Lâm ngước mắt nhìn Trúc Chi chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Trúc Chi xua tay liên tục:
“Giữa con và anh ấy hoàn toàn trong sáng. Con đã từng hứa làm việc cho anh ấy, lời hứa với thần giữ của không thể bội. Đó cũng chính là lý do anh ấy có trách nhiệm với tụi con chứ không riêng gì con. Anh ta làm gì biết yêu đương.”
Thanh Lâm cùng đống ý với Trúc Chi:
“Thầy ấy là thần, Ngân Chi là con người, tốt nhất hai người đừng dính vào tình yêu nếu không cả hai sẽ đau khổ không thoát ra được đâu.”
Tuấn Tú thì không nghĩ vậy, anh nói:
“Tình yêu thì không phân biệt cái gì cả. Tuy nhiên anh chắc mẻm một điều giữa Huyết Yêu và Ngân Chi không có chuyện tình yêu nam nữ đâu, bởi vì đôi mắt của anh Yêu nói lên tất cả, ảnh là tuýp người cuồng công việc, không màn đến chuyện tình yêu đâu. Mặt ảnh lúc nào cũng quạu quọ.”
Nhất Uy cũng góp vui:
“Chuẩn rồi. Không thấy Tố Nga bị ảnh phũ ra sao hả? Chỉ có một câu nói dối ảnh cũng không nói được cho người ta yên lòng mà.”
Trái tim của Trúc Chi tự dưng nhói lên từng cơn, không hiểu sao khi nghe mọi người nói chuyện tình của cô và Huyết Yêu sẽ không thành cô lại đau đớn như vậy. Mặt cô vẫn cố giữ nét tươi vui, nhưng đâu ai biết được trong lòng cô có bao nhiêu tâm sự. Mọi người nói rất đúng, Huyết Yêu thuộc kiểu người không quan tâm đến chuyện tình yêu nam nữ, huống hồ ngay cả Tố Nga xinh đẹp như đóa mẫu đơn còn chưa đả động đến cảm xúc của hắn huống chi là cô.
Sao cô lại phải suy nghĩ chuyện hắn với mình có thành không, cô cũng đâu có tình cảm trai gái với hắn, cô chỉ hơi ỷ lại vào hắn một chút, đôi lúc hắn cũng khiến trái tim cô ấm áp có khi nó còn đập điên cuồng, thế nhưng đâu có nghĩ cô thích hắn. Cô đơn giản chỉ xem hắn như người thân thiết trong nhà mà thôi, đúng như vậy.
Trúc Chi quyết định ném sau lưng hình bóng cười nửa miệng của Huyết Yêu, cô quyết tâm giữ vững ý chí sẽ không có tình cảm đặc biệt nào dành cho Huyết Yêu, nếu không thật sự cô sẽ giống như Tố Nga – ôm một mối tình ngàn năm không quên được.
Thanh Lâm nói:
“Nhưng mà thầy sao lại không về cùng hai người?”
Tuấn Tú trả lời thay khi thấy Trúc Chi đang nhai ngấu nghiến đồ ăn trong miệng:
“Anh Yêu thường hay đi mất sau khi giải quyết xong một vụ lắm, anh đoán ảnh phải đưa họ đi đâu đó.”
“Đúng vậy. Trường hợp của Nhãn Đan, anh ấy sẽ đưa anh ta đến chổ giam giữ những sinh vật bóng đêm.”
Tuyết Mai buột miệng nói:
“Vậy ta thì sao? Huynh ấy tính đem ta đi đâu đây?”
Trúc Chi cười nói:
“Dì cứ yên tâm đi, anh ấy không hồi sinh cho dì nếu như trong tay chưa có kế hoạch gì cho dì đâu.”
Thanh Lâm không quên khoe:
“Thầy đã cho tui tham gia nhóm rồi, từ nay về sau tui cũng là một thành viên trong biệt đội truy tìm thanh kiếm, mọi người không được giấu tui bất cứ thứ gì đâu.”
Nhất Uy tỏ vẻ không tin:
“Mày có đôi mắt âm dương đâu mà anh ấy lại cho vào. Mày còn không nhìn thấy chúng sao mà chiến đấu nhỉ?”
Thanh Lâm chè môi, cậu đập một phát vào sau gáy của Nhất Uy và cằn nhằn cử nhử:
“Anh Tú cũng đâu có đôi mắt âm dương đâu vẫn ở trong đội đấy thôi.”
“Ảnh yếu bóng vía mà.”, Trúc Chi giải thích.
Tuấn Tú không vui lắm khi em gái của mình nói mình yếu bóng vía, nghe rất mất mặt. Tuấn Tú đính chính:
“Không phải. Tại linh khí của anh hấp dẫn ma quỷ thôi.”
Trúc Chi lắc đầu nhìn Tuấn Tú với vẻ khinh bỉ.
Thanh Lâm nói thêm:
“Với lại anh Tú giờ cũng nhìn thấy ma quỷ rồi, tao cũng xin thầy một sợi dây chuyền luôn. Hay hai người không tin vào năng lực của tao?”
Trúc Chi cười nói:
“Tụi này tin.”
Thanh Lâm cười ngất ngây không quên nói thêm:
“Thầy nói sẽ cho tui một khẩu súng, đúng chuyên môn của tui luôn.”
Nhất Uy vẫn không thể nào tin được chuyện Huyết Yêu cho Thanh Lâm vào nhón, cậu nói tiếp:
“Mày có bao giờ tin vào chuyện ma quỷ đâu, không biết ai trước đó nói tao bị tâm thần khi tao nói có ước muốn đi khắp nơi siêu độ cho những hồn ma à?”
Thanh Lâm nghiến răng nghiến lợi trả lời:
“Sao mày cứ nhắc lại chuyện xưa nhỉ. Lúc đó tao còn chưa gặp một yêu tinh đích thực mà sao bắt tao tin được.”
Trong lúc họ đang nói cười rôm rả với nhau, ở một nơi xa nhà của Trúc Chi sáu bảy dặm có một ông lão tóc dài bạc phơ bận một chiếc áo dài trắng đang chống gậy đi từng bước khó nhọc trong một con hẻm tối đen. Mỗi bước đi ông lão lại ho một tiếng khó nhọc, ông đưa tay lên miệng của mình hứng từng đợt ho dài, khi đưa tay lên nhìn ông thấy trong lòng bàn toàn máu. Ông lão mặc kệ chuyện đó giống như chuyện ông ho ra máu là chuyện thường ngày xảy đến với mình vậy.
Ông dừng chân tại nơi có tiếng khóc phát ra gần đó. Đó là tiếng khóc của một cậu bé chừng 12 hay 13 tuổi, tay nó cầm một sấp vé số dày cộm đang co ro ngồi trong một góc khuất, không biết nó khóc vì lý do gì lại nghe thê lương như vậy.
Ông lão từ từ tiến tới gần cậu bé, cây gậy của ông mỗi lần chạm đất lại phát ra những âm thanh lộc cộc kì quái. Cậu bé ngước mắt nhìn thấy ông lão càng lúc càng đang tiến đến gần, nó mừng rỡ như vừa tìm được lẽ sống của đời mình. Nó đứng dậy muốn nói với ông lão hãy giúp đỡ nó bằng cách mua giùm nó mấy tờ vé số, có như vậy nó mới trở về nhà và có được bửa ăn tối mà ông chủ đưa cho.
Thế nhưng nó không hề đoán được con người trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm, ông lão rút cuộc không tốt bụng như nó nghĩ. Lão dùng cây gậy dí cả người nó dính vào bức tường, mặt trở nên hung ác. Lão đưa tay bóp cổ thằng bé, nó cố kêu cứu trong vô vọng. Đương nhiên lão không cho nó cơ hội phát ra một tiếng nào nữa, lão đưa cái miệng vào cổ thằng bé rồi rút cạn máu của nó. Mặt nó tái xanh cho đến khi mắt nó trợn trừng và chết hẳn. Lão không bỏ lại cái xác của nó, lão nghĩ như vậy thật lãng phí, cho nên lão ngồi xuống và ăn từng miếng thịt của nó một cách ngấu nghiến.
Khi đã ăn đến miếng thịt cuối cùng lão chùi bọt mếp đứng dậy nhìn xa xăm:
“Tiểu vương chắc cũng đã lớn khôn, đã đến lúc gặp nhau rồi nhỉ? Ta hào hứng quá đi.”
