Bên tới chắc chắn không phải quân đội bạn.
Thần sắc Tiêu Lam nghiêm túc lên: “Đây là tính phá hỏng chúng ta ở chỗ này?”
Vu Đình hỏi: “Cậu có biện pháp gì không?”
Tiêu Lam suy tư một chút: “Xem như có đi…… Nhưng mà hiệu quả không xác định, hơn nữa địch ta chẳng phân biệt.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Vu Đình, Tiêu Lam lấy ra 【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】: “Cũng không biết mấy thứ này có tính là phạm vi sinh vật hay không, nếu bọn họ không tính, có khả năng người chịu thương tổn chỉ có anh.”
Suy nghĩ một chút cái mùi chua sảng đó, Vu Đình chỉ một thoáng lộ ra một biểu cảm ‘cẩu tặc này là muốn hại trẫm ư’.
Tiêu Lam nói: “Nếu anh có phương pháp càng tốt hơn thì cứ việc lấy ra, không cần khách khí.”
Biểu cảm trên mặt Vu Đình cực xuất sắc,
Vu Đình trên mặt biểu tình thực xuất sắc, rất có loại tuyệt vọng ‘Lục quân bất phát vô nại hà, uyển chuyển nga mi mã tiền tử*’: “Đến đây đi……”
(*’Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến, Mày ngài trước ngựa phải hy sinh!’ từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về Dương Quý Phi bị buộc hy sinh tính mạng để dẹp yên nỗi lo của quân sĩ)
Hứng chịu ánh mắt phức tạp của Vu Đình, Tiêu Lam kéo ra【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】trân quý của cậu.
Nháy mắt, một vị tanh hôi như cá trải qua lên men hỗn loạn, kết hợp với mùi sầu riêng gay mũi tràn ngập ra, hương vị này còn phảng phất như bị sức mạnh không biết tên áp súc lại, so với mùi nguyên bản càng thêm mãnh liệt.
Nơi khí vị đi qua, nhóm hình người hỗn loạn đều đình trệ một cái chớp mắt, toàn bộ người hay không phải người ở đây đều như đặt mình trong phòng xông độc.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ giống như con gián gặp phải thuốc sát trùng, dùng một loại tốc độ cao Tiêu Lam chưa bao giờ kiến thức qua bắt đầu chạy như điên, phía sau tiếp theo phía trước mà thoát khỏi căn phòng hơi độc này, hình người vốn đang tụ tập như ruồi bọ không đầu tản ra khắp các phòng trong mê cung.
Đồng hộ như bọn họ còn có Vu Đình, bởi vì hiệu quả của đạo cụ, anh ta không thể khống chế chạy về hướng rời xa Tiêu Lam, một bên chạy một bên nôn khan: “Tiêu Lam! Ông nội cậu! Ọe——”
Cứ như vậy, thân ảnh anh ta dần dần biến mất sau từng hàng cánh cửa.
Bên người Tiêu Lam đột nhiên trống trải lại an tĩnh, giờ phút này cậu chính là một tiểu tử thúi không ai thèm làm bạn.
Ngoại trừ Lạc, giờ phút này Lạc vẫn an tĩnh mà ngốc sau lưng Tiêu Lam, không có hô hấp không có tim đập, lù lù bất động giữa cá trích đóng hộp và sầu riêng giáp công.
Tiêu Lam nhìn câu thuyết minh kia của đạo cụ “Có xác suất mỏng manh hấp dẫn đến thứ kỳ quái”, chẳng lẽ Lạc đã bị đạo cụ phân chia tới một kiểu ‘thứ kỳ quái’ kia à?
Hình như cũng không có vấn đề gì.
Thừa dịp vòng vây tan, Tiêu Lam nắm chặt thời gian tìm một cánh cửa thoạt nhìn thuận mắt rời khỏi phòng mạt chược.
Còn Vu Đình, nghĩ nghĩ đến biểu cảm dữ tợn đến muốn đánh người cuối cùng của anh ta, vẫn là…… Có duyên gặp lại đi.
——
【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】 hiệu quả còn tốt hơn mong muốn, Tiêu Lam liên tiếp mở ra vài phòng đều không gặp lại những hình người này lui tới, còn đường đi tới thế mà lại thông thuận đến không thể tưởng tượng.
Nhưng mà nguy hiểm tử vong 60% cũng không phải trưng chơi.
Trên đường, phàm là nơi Tiêu Lam đi qua, đỉnh đầu có cái gì thì hơn một nửa sẽ hướng về đầu cậu đập xuống; sàn nhà cậu đi qua thì đi đến đâu sụp đến đó; thậm chí trong một phòng có một cái điện thoại vốn đang sạc điện, chỉ là Tiêu Lam vừa đi ngang thì nó nổ, tư thế như muốn ôm nhau chết chung với cậu.
Phảng phất như có một Tử Thần đang nhìn chằm chằm cậu, tìm kiếm bất luận một tia cơ hội nào có khả năng gϊếŧ chết cậu.
Tiêu Lam bằng vào cảm giác nhạy bén với nguy hiểm và thân thủ linh hoạt, hữu kinh vô hiểm mà tránh đi những nguy cơ đó.
Lúc này đây đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện cảnh tượng không giống trước nữa.
Là hành lang.
Một cái hành lang thẳng tắp, cửa sổ bên cạnh có thể nhìn đến thành thị giả dối. Dọc theo hành lang nhìn lại, đối diện là một phòng đóng chặt cửa, cửa phòng thoạt nhìn hoa lệ khác biệt với các phòng khác.
Này rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến, có phải cánh cửa kia là lối tắt rời khỏi trò chơi hay không.
Nhưng mà trải qua phòng mạt chược, Tiêu Lam đối với chuyện này sinh ra một chút hoài nghi, trò chơi nhắc nhở là “Sau bốn ngày”, đã nói rất rõ ràng là trò chơi thể loại sinh tồn, thật sự sẽ thiết trí bên trong cách trước tiên rời khỏi sao?
Tiêu Lam nhìn cánh cửa này, nó như là một hy vọng điềm mỹ, lại như là một cạm bẫy ác liệt.
Từ cửa sổ nhìn ra, hiện tại lúc này ngoài cửa sổ tuy vẫn là mưa to liên miên, nhưng bóng đêm đã bắt đầu chậm rãi nhạt đi, cách hừng đông đã không xa. Là phải về đến phòng trước đó chờ đợi hừng đông, hay là đi nếm thử cánh cửa làm người đoán không ra này?
Tiêu Lam đang tự hỏi, bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm làm da đầu tê dại xuất hiện một bên cậu.
Không kịp nghĩ lại, Tiêu Lam ngay tại chỗ lăn một cái, lăn về hướng bên cạnh.
Lúc này, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ban nãy cậu đứng, chỉ thấy một gương mặt còn cao hơn cả người cậu xuất hiện trên mặt tường, đối diện cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười không có hảo ý.
Khô gầy, một con mắt là màu xám bệnh trạng, đó là —— đã xa cách mấy ngày, mặt của chủ nhà.
Mặt chủ nhà gần như chiếm cứ toàn bộ mặt tường, gã gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Lam, giống như hình chiếu mà chậm rãi tiến về phía cậu.
Vào lúc Tiêu Lam chăm chú nhìn đề phòng, mặt chủ nhà lại chỉ một thoáng biến mất, nháy mắt tiếp theo, công kích lại từ trên tường sau lưng cậu đánh úp lại.
Khoảng cách quá gần, Tiêu Lam trốn tránh không kịp, đầu vai truyền đến một trận đau nhức.
Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy trên vai để lại một miệng vết thương như là bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, mà trong ánh mắt màu xám của chủ nhà trên tường có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
“Hắc hắc hắc……” Chủ nhà phát ra tiếng cười nghẹn ngào khó nghe.
Gia hỏa này không chỉ dịch chuyển tức thời, còn công kích viễn trình!
Đây căn bản chính là gian lận!
Tiêu Lam trở tay chính là một chủy thủ đâm về mặt tường, lại phát hiện chủ nhà tựa như một bóng dáng hư ảo, hoàn toàn không thể bị công kích đến.
Còn không đợi Tiêu Lam phản ứng, lại là một vòng công kích mới đã đến, Tiêu Lam chỉ có thể toàn lực né tránh đi.
Chủ nhà tốc độ dịch chuyển tức thời quá nhanh, hành lang cũng không tính rộng lớn, sau vài lần, dù Tiêu Lam cảm giác nhanh nhạy, tận lực tránh đi yếu hại, không bị thương tổn nghiêm trọng, chỉ là vẫn cứ bị thương không ít.
Trên má cậu có một miệng vết thương, sấn đến làn da trắng vốn phơi nắng không đen của cậu càng thêm tái nhợt.
Cả người cậu bởi vì miệng vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ đã loang lổ vết máu, nhưng động tác Tiêu Lam vẫn linh hoạt. Sống lưng hơi hơi cung lên, bày ra một tư thế đề phòng, toàn thân căng chặt vẫn duy trì trạng thái tùy thời đều có thể khởi xướng tiến công. Như là một động vật săn mồi họ mèo, ưu nhã rồi lại tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
Tiêu Lam đứng ở giữa hành lang nhìn chằm chằm chủ nhà, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, trên mặt tuấn tú có mồ hôi theo cằm chảy xuống.
Dịch chuyển tức thời hơn nữa đánh tầm xa còn không có thật thể, mấy thứ này với cậu mà nói đều đặc biệt bất lợi.
Hoàn cảnh càng chật hẹp với dịch chuyển tức thời mà nói càng có lợi, mà hành lang so với các phòng khác đã tính là không gian lớn, lại vẫn rất chật hẹp, làm Tiêu Lam tránh né thật khó khăn.
Đối mặt không phải thật thể, 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 hoàn toàn không cách nào có hiệu quả.
Nếu cậu mở ra kỹ năng công kích linh thể thì vô pháp đuổi kịp đối phương tốc độ, tương tự, nếu mở ra loại kỹ năng tốc độ, cũng vô pháp công kích đến đối phương.
Tiêu Lam nhất thời gần như lâm vào tuyệt cảnh, chẳng lẽ đây là uy lực chân chính của 60% nguy hiểm tử vong?
Sau cái hô hấp tiếp theo, công kích lại đến, trong mắt chủ nhà lại hội tụ ánh sáng bạc lên, khi nhìn thấy điểm sáng nhạt đó, thân thể Tiêu Lam nhanh đến bất ngờ đánh về bên cạnh.
Lúc này, tầng mây ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp, nháy mắt chiếu rọi toàn bộ hành lang đến trắng lóa như tuyết.
Chờ đến tia chớp qua đi, công kích Tiêu Lam chờ lại không đến, cậu nhìn về phía chủ nhà, chợt thấy gã không biết vì sao lại hủy bỏ công kích.
Chẳng lẽ là tia chớp có cái gì khắc chế gã?
Tiêu Lam nhấc lên chú ý, một bên tránh né công kích một bên chờ đợi tia chớp tiếp theo đến.
Quả nhiên, tiếp được vài lần công kích, chỉ cần là thời điểm có tia chớp, công kích của chủ nhà đều sẽ dừng lại, như là bị sức mạnh không biết tên đánh gãy vậy.
Tuy bởi vậy nền miệng vết thương trên người cậu lại gia tăng thêm, có vẻ có vài phần chật vật, nhưng thử ra được nhược điểm của chủ nhà, Tiêu Lam cảm thấy phi thường đáng giá.
Tiêu Lam lau đi máu loãng từ vết thương mới trên trán chảy xuống mắt, gợi lên khóe môi lộ ra một nụ cười trương dương với chủ nhà mặt quỷ.
Chủ nhà tiên sinh, mười vạn vôn, hiểu biết một chút nha?
Cậu lại nghĩ tới trước đó đạt được 【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】.
Có lẽ, pháo điện từ cũng có thể thuận tiện hiểu biết một chút?